Tang Thế Tình Nhân

Chương 3186 : Mộng

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Lúc trở lại căn cứ thì đã hơn năm giờ, mấy người Đường Miểu trong lòng đã nguội lạnh — cửa vẫn đóng chặt, trên đầu tường cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Không ít người giống bọn họ bị nhốt ngoài căn cứ, đậu xe đầy trước cửa, tất cả đều trốn trong xe, cũng không cách nào nghe ngóng được tình huống bên trong hiện tại.



"Đợi đến sáng mai hẳn là đủ rồi." Đường Tư Hoàng lên tiếng.



"Ừm." Đường Miểu không yên lòng đáp.



Đường Tư Hoàng quay đầu qua: "Vẫn còn giận?"



"Không có." Đường Miểu vờ như không có gì, quyết định phải cố nghĩ ra cách để Đường Tư Hoàng hoàn toàn thay đổi cách nhìn về mình.



Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hơn 20 phút sau, y vẫn không có hành động gì.



Đường Miểu trong lòng cười khan hai tiếng. Không thể nào, đây là...tức giận sao? Cậu nhẹ nhàng di chuyển, qua kính cửa xe lén nhìn biểu tình của Đường Tư Hoàng. Trong lúc vô tình chạm phải ánh mắt của Đường Tư Hoàng trên kính, tim cậu không khỏi đập lệch một nhịp, không được tự nhiên thu tầm mắt lại, trong lòng có chút chua xót. Tâm tư thầm yêu đau khổ này đến chừng nào mới chấm dứt đây?



Bầu không khí trong xe có chút băng lãnh. Đường Miểu không rõ có phải chỉ có cậu có cảm giác này không, cầm lấy bộ đàm thử chỉnh một chút, vẫn không dùng được.



Cậu thả bộ đàm lại, gượng gạo đến nỗi muốn nện đất. Nên làm gì để không khí hòa hoãn xuống đây? Hỏi cha đói chưa? Hay là vờ thấy lạnh, trực tiếp nhích qua dựa lên người cha?



"Khụ...cha, cổ cha có nhức mỏi không?"



Đường Tư Hoàng nghiêng đầu trừng cậu một cái, Đường Miểu cả kinh rụt người lại.



Đường Tư Hoàng đưa tay nói: "Nước."



Bất kể thế nào, bầu không khí cuối cùng cũng không còn cứng nhắc nữa. Đường Miểu thầm bĩu môi, bên ngoài lại cười tươi với y, lấy chai nước ra đưa cho y.


Dưới thân trướng đến phát đau, y áp thiếu niên lên tường, cúi người ôm chặt...



Lại nửa tiếng sau, hai người tự đi lấy khăn của mình.



Lần đầu Đường Miểu còn có chút không được tự nhiên, nhưng lần thứ hai thì Đường Miểu đã không còn phản ứng gì nữa, cảm thấy hiển nhiên như đánh răng mỗi sáng. Hai người mặc quần áo chỉnh tề, cùng ra khỏi không gian.



Đường Nhất đập cửa xe đến tê rần, người bên trong cuối cùng cũng mở cửa ra.



"Xin lỗi, ngủ say quá." Đường Miểu cười áy náy với hắn.



"Không sao cả. Tiên sinh, tiểu thiếu gia, cửa căn cứ đã mở rồi." Ngữ khí Đường Nhất mang theo niềm vui sướng kiềm nén.



Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua cửa ra vào: "Ừm."



Đường Miểu cũng thấy được, những người bị nhốt ngoài căn cứ trước đó đang xếp hàng đợi kiểm tra. Trên đầu tường vẫn như trước kia có binh lính đứng canh gác.



Hai chiếc xe của quân đoàn hoa quả cũng nhanh chóng lái qua xếp hàng. Gần nửa tiếng sau, sáu người Đường Miểu thông qua kiểm tra, vừa vào đã thấy bọn Đường Xuân sắc mặt sốt ruột đứng chờ, thấy hai chiếc xe của bọn họ mới hiện ra biểu tình vui đến muốn khóc. Chắc hai ngày nay, bọn họ cũng trải qua không dễ chịu mấy.



Đường Văn và Đường Hâm lên xe Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, nhanh chóng thuật lại đầy đủ tình hình hai hôm nay.



Lúc bão Mặt trời bộc phát, trừ Xuân thẩm và Đường Xuân dọn dẹp trong bếp thì những người khác rèn luyện ngoài sân đều dính phải nắng. Tuy chỉ mấy phút nhưng mọi người vẫn biến sắc chạy vội vào nhà. Đường Xuân và Xuân thẩm không biết nên làm thế nào mới phải. Đường Văn nghĩ ra một cách, bảo mọi người trừ Đường Xuân và Xuân thẩm mỗi người tự nhốt mình trong phòng, rồi để Đường Xuân và Xuân thẩm khóa ngoài lại. May mà đội viên của quân đoàn hoa quả đều là người lý trí, hơn nữa cũng rất đoàn kết, cũng tin cậy lẫn nhau, liền làm theo lời Đường Văn nói. Mỗi bữa Đường Xuân và Xuân thẩm đều làm cơm đưa tới cho từng người bọn họ.



******************************