Tang Thế Tình Nhân
Chương 3187 : Lễ mừng năm mới
Ngày đăng: 03:28 19/04/20
Lúc đó xem như là giải pháp tạm thời, nhưng mọi người rất lo cho tình huống của mấy người Đường Tư Hoàng bên ngoài, thế nhưng, bọn họ không làm được gì cả, vì trong căn cứ cũng vì bão Mặt trời mà trở nên hỗn loạn, bên trên hạ lệnh cách ly toàn bộ binh sĩ đã phơi nắng, còn những người khác, bọn họ tạm thời không quản được. Ngoài ra nhóm người sống sót bị dính nắng quá lâu đều bị sợ hãi đến khẩn trưởng, chuyện đồng bọn tàn sát lẫn nhau để phòng ngừa xảy ra rất nhiều, bọn Đường Văn đợi trong nhà cũng thỉnh thoảng nghe thấy mấy tiếng la thảm thiết từ bên ngoài truyền vào.
Ngay hôm qua, không ít người bị phơi nắng đã biến thành tang thi, trong căn cứ lại càng rối loạn, mọi người đều đóng chặt cửa không ra ngoài.
Có một số người kích phát ra dị năng, nhân cơ hội làm mưa làm gió bên ngoài, cướp bóc, ăn trộm vân vân, loại hỗn loạn này còn kinh khủng hơn cả sự tấn công của đàn tang thi.
May mà bọn Đường Văn không phát sinh biến đổi gì, có lẽ vì thời gian phơi nắng ít, cũng có lẽ vì vấn đề thể chất, mọi người tránh trong nhà cảnh giác từng giây từng phút, dùng súng và nỏ công kích những người có ý đồ xâm nhập, mới bảo vệ được địa bàn.
Sau khi cách ly 24 giờ, quân đội cuối cùng cũng ra mặt, giải quyết toàn bộ binh lính biến thành tang thi, rồi thanh lý tang thi do người dân biến thành trong căn cứ, đến tận bây giờ vẫn chưa giết hết.
Sáng nay căn cứ mở cửa cũng là vì muốn có thêm nhiều người đến hỗ trợ. Nhưng có một điểm đáng vui mừng là, tang thi xuất hiện trong căn cứ đều là L1, tuy chúng không sợ mặt trời nhưng vẫn tương đối dễ đối phó.
Đường Miểu giờ mới hiểu được, khó trách lúc cậu vừa thấy bọn Đường Hâm thì phát hiện trên người bọn họ đều mang theo vũ khí.
Về đến nhà, Xuân thẩm nhanh chóng châm trà bới cơm cho bọn họ.
Sau khi bọn Đường Miểu ăn no nê, dùng nước nóng rửa mặt ngâm chân, chỉnh lý một lúc, cũng cầm vũ khí ra ngoài hỗ trợ giết tang thi, căn cứ dù sao cũng là "gia đình" chung của bọn họ, nếu không diệt hết tang thi thì bọn họ sẽ không thể không chuyển đi lần nữa.
Nhân cơ hội này, nhóm người sống sót vốn không có thẻ thân phận cũng trộn lẫn trong đám người tiến vào, tìm được chỗ ở thì không ra ngoài nữa, căn cứ đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao lần này cũng đã tổn thất không ít người, về vấn đề dị năng, trước khi diệt sạch tang thi, căn cứ tạm thời không để tâm tới.
Bất quá, rất nhiều người đều phỏng đoán, về sau dị năng giả sẽ càng ngày càng nhiều, vì thế, ai có được dị năng đều rất đắc ý.
Bọn Đường Võ tuy nói may mắn tránh được bão Mặt trời nhưng trong lòng không khỏi có vài phần tiếc nuối, nếu chính mình cũng có dị năng thì tốt quá rồi.
Việc xử lý tang thi kéo dài tới tận Tết mới xong, trong những góc tối nhất định có chỗ không nhìn tới được, cao tầng căn cứ phát ra thông cáo, một khi phát hiện thấy tang thi, hỗ trợ giết chết hoặc báo cho đội tuần tra sẽ có thể được ăn một bữa cơm miễn phí ở nhà ăn.
"Papa, cha thấy sang năm sẽ thế nào?" Đường Hâm rót cho Đường Tư Hoàng và Xuân thẩm mỗi người một chén trà nóng, cũng đang chậm rãi ăn cơm.
"Thế nào? Còn chưa quen?" Đường Tư Hoàng liếc hắn một cái, gắp một viên thịt trong nồi lẩu bỏ vào chén mình.
Đường Hâm nhún vai: "Chỉ có thể nói là thích ứng được nhưng chưa quen, cha không lo lắng gì cho tương lai sao?" Tuy nói Đường Miểu có đầy đủ vật tư nhưng cuộc sống sau này có lẽ sẽ càng lúc càng khó khăn, thậm chí có thể là không bao giờ có thể trở về thời bình lúc còn sống được, chỉ cần nghĩ như thế, tâm tình hắn lại vô cùng ngưng trọng.
Đường Tư Hoàng cười nhạt một tiếng, bình thản nói: "Lo cái gì? Cái ta để ý, đều ở đây cả."
Đường Hâm thoáng sững sờ, sau đó khẽ cười, đúng vậy, người thân bạn bè đều ở bên người, mọi người đều đang sống tốt, ở tình cảnh tận thế này, bọn hắn đã mạnh hơn so với rất nhiều người, còn lo lắng gì nữa chứ? So với "tu vi" của papa, hắn quả nhiên vẫn còn rất kém.
Xuân thẩm nháy mắt cũng trở nên nhẹ nhõm, thương cảm trước đó hoàn toàn tiêu biến, đầy tin tưởng nói: "Về sau nhất định sẽ tốt lên."
"Ân?" Đường Miểu hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh.
"Tỉnh? Ăn một chút đi." Đường Tư Hoàng cúi đầu nhìn cậu.
"Ưm..." Mắt Đường Miểu mơ màng cả buổi, phản ứng vô cùng chậm chạp, sau một lúc lâu mới hiểu Đường Tư Hoàng nói gì. Nhướn mày, một tay giật lấy đũa của y ném đi.
Hành động táo bạo hiếm có của cậu khiến Đường Hâm và Xuân thẩm há hốc mồm, hai người lặng lẽ nhìn Đường Tư Hoàng, ngoài ý muốn phát hiện y không hề nhíu mày giận dữ như họ nghĩ, ngược lại còn hơi cong môi, đáy mắt cũng chứa vài phần vui vẻ dung túng.
***********************************