Tang Thế Tình Nhân

Chương 3193 : Dị năng của Đại Đường

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Đường Miểu phiên dịch lại: "Ý Văn thúc là, bọn họ đều rất ổn, có hai người bị thương nhẹ, súng đã hết đạn. Mấy thủ thế cuối cùng con không hiểu. Cha?"



Sau khi Đường Tư Hoàng nhanh chóng làm hai thủ thế với Đường Văn thì như có như không nhìn Tiếu Hồ Lâm: "Là ngôn ngữ của người câm điếc. Đường Văn và Đường Thất đều kích phát ra dị năng." Mấy thủ thế đầu là mấy thủ thế đặc hữu của Đường gia. Không phải người Đường gia thì sẽ không hiểu được.



"Há há, người làm đội trưởng như cậu đúng là kém cỏi, thuộc hạ có dị năng rồi mà cậu vẫn chưa có." Tiếu Hồ Lâm cười hai tiếng quái dị, không chút khách khí cười nhạo Đường Tư Hoàng, làm như không để ý tới ánh mắt của hắn.



Đường Tư Hoàng không nói gì, lại quan sát kỹ tình huống xung quanh. Với bọn họ mà nói, lợi là trước tòa nhà ba tầng này là đường lớn, dễ lùi lại; hại là công trình kiến trúc trong trấn nhỏ này xây dọc theo đường lớn (quốc lộ) chứ không rẽ đi đâu, hai bên lại đặc biệt rộng rãi, nếu như động tĩnh của bọn họ quá lớn sẽ có thể dẫn tới càng nhiều tang thi ở trong tối.



Đường Tư Hoàng nói: "Chạy tới trước 30 mét rồi quay đầu lại, sau đó mới tấn công."



"Ok." Tiếu Hồ Lâm nghiêm mặt lại.



Xe vẫn luôn không tắt động cơ, sau khi chạy mấy mét thì lẳng lặng quay đầu lại. Đường Miểu giương nỏ lên, sau khi nhắm chính xác thì bắn thẳng vào một con tang thi đứng ngăn ở đầu cầu thang. Tang thi gào lên rồi ngã xuống, không ngoài dự kiến của Đường Miểu, tiếng động này lập tức khiến các tang thi khác trở nên cảnh giác. Đám tang thi hung tợn quay đầu lại, con mắt không hề có tiêu cự dường như có thể nhìn thấy Đường Miểu, nhìn chằm chằm hướng hai chiếc xe. Sau đó, năm tang thi trong đó nhanh chóng chạy về phía bên này, mà mười mấy tang thi khác thế nhưng lại không cam tâm đứng yên tại chỗ.



Đường Miểu bỏ cái nỏ trong tay xuống, rút súng ra bắn. Thế nhưng, mấy con tang thi này quả nhiên rất lợi hại, tốc độ khá nhanh. Cậu vừa nhắm xong định bắn thì một giây sau chúng đã đổi vị trí. Đường Miểu không chút chần chừ thu súng lại, trao đổi ánh mắt với Đường Tư Hoàng, cả hai cùng lúc nhảy xuống xe.



"Nhìn thủ thế của tôi rồi nổ súng." Đường Tư Hoàng vứt lại một câu cho Tiếu Hồ Lâm rồi vung đao phóng về phía một con tang thi chạy tới. Chỉ thấy hàn quang lóe lên, lưỡi đao bổ ngang lồng ngực tang thi. Tang thi nhanh nhẹn né đi, đáng tiếc vẫn không tránh được một đao đầy khí thế của Đường Tư Hoàng, bước chân loạng choạng, ngã xuống đất.



Đường Miểu nhìn từ tốc độ của tang thi là đã đoán được sự lợi hại của chúng, không dám chủ quan, sau khi nhảy xuống xe thì dẫn tang thi tới bên tường, đứng đưa lưng về phía tường. Như thế có thể bảo đảm sau lưng cậu sẽ không phải đối mặt với địch. Hai tang thi không hẹn mà cùng nhào đầu về trước, Đường Miểu cúi người né tránh, đồng thời lăn một vòng tại chỗ, tay trái vung đao bổ ngang, chém trúng đùi trái của tang thi. Lúc cậu đứng dậy thì lưng vẫn tựa vào tường. Từ đùi con tang thi bị thương kia lập tức tỏa ra mùi máu hôi tanh, nó nhe răng rống lên, như mãnh hổ vồ mồi, dồn ép Đường Miểu. Mà cùng lúc đó, con tang thi còn lại thì đánh úp bên phải. Đường Miểu không tránh vào chỗ nào được, nhấc chân đạp con bên phải, đồng thời hung hăng đâm thẳng vào con tang thi bị thương kia. Tang thi kia lập tức ngỏm, Đường Miểu còn chưa kịp thở phào thì đã kinh sợ phát hiện mình thế nhưng lại không cách nào rút chân ra khỏi tay con tang thi còn lại được, thoáng cái đã té xuống đất.




Tiếu Hồ Lâm và bọn Đường Văn khiếp sợ há hốc mồm, không thể tin nhìn một màn vừa phát sinh. Mới ban nãy, từ người Đường Tư Hoàng đã bộc phát ra một lôi cầu rực cháy, dùng tốc độ nhanh như chớp bay tới trước, đập thẳng vào tang thi nam kia. Sau khi ánh tím lóe lên, tang thi nam liền biến mất không còn bóng dáng. Không chỉ vậy, lực lượng tỏa ra khiến cho toàn bộ tang thi trong vòng tròn 10 mét lấy lôi cầu làm trung tâm đều ngã xuống đất!



Đây đúng nghĩa là đập phát chết luôn!



"Thế nào rồi?" Đường Tư Hoàng mơ hồ ý thức được mình có thể đã có dị năng, nhưng cái y chú ý chỉ là thiếu niên dưới người, giọng nói dường như vẫn trấn định như thường ngày nhưng Đường Miểu vẫn từ ngữ khí vội vàng của y mà nhìn ra được sự khẩn trương và nghĩ tới mà sợ của y, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Có một giây, cậu nghĩ dù cuối cùng không thể ở cùng một chỗ với Đường Tư Hoàng, thì những ký ức này cũng đã khiến cậu rất thỏa mãn. Đương nhiên, một giây sau, cậu lại càng kiên định với quyết tâm tỏ tình của mình.



"Cha, con không sao." Hai tay Đường Miểu chống lên vai y, nở một nụ cười trấn an. Hai người dán chặt vào nhau, cậu có thể từ lồng ngực phập phồng của cả hai mà cảm nhận được tiếng nhịp tim đập dồn dập.



"Không sao thì tốt rồi." Đường Tư Hoàng lẳng lặng thở phào một hơi, cho rằng Đường Miểu không phát hiện, sau đó tay phải khẽ vuốt lên trán Đường Miểu, đứng người dậy, cũng kéo Đường Miểu lên.



"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, mau lên xe!" Đường Văn ló đầu ra nhắc nhở. Tang thi xung quanh đã hôn mê, mà tang thi ở chỗ xa đang tới gần. Giờ không đi còn đợi tới khi nào?



Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu lên xe, một đường bốn chiếc xe chạy khỏi trấn nhỏ.



*****************************