Tang Thế Tình Nhân

Chương 3206 : Nhiệm vụ cuối cùng (2)

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Cha của con Hắc Uy dĩ nhiên là Charles, Đường Miểu kỳ thật rất muốn cười. Vì nhìn hình thể của chúng, Hắc Uy trông cường tráng hơn Charles nhiều, hơn nữa về mặt tính cách, Hắc Uy cũng ổn trọng hơn Charles rất nhiều. Hắc Uy khi mang thai càng cao ngạo và lười biếng hơn bình thường, lúc Đường Miểu đến tìm nó, nó đang thoải mái nằm trong cái ổ mà Xuân thẩm cố ý chuẩn bị cho nó. Charles thì đang đảo qua đảo lại xung quanh nó, hoàn toàn là bộ dáng nịnh bợ dỗ dành.



Đường Miểu phì cười.



"Cười cái gì?" Đường Tư Hoàng cũng biết biểu hiện của Charles rất thú vị.



"Cha, cha nói xem, nếu trong căn cứ có nhiều chó hơn, Charles còn thích Hắc Uy không?"



Đường Miểu thật ra chỉ thuận miệng hỏi thôi, lại làm Đường Tư Hoàng tức khắc bật cười.



"Ta thấy là con quá nhàm chán nên mới nghĩ nhiều như vậy, đã thế thì, chúng ta tới làm chút chuyện không nhàm chán đi." Y kéo người nào đó vào lòng, ý cười bên môi càng đậm. Hắc Uy và Charles dù sao cũng là hai con chó, bây giờ là mùa xuân, tất nhiên sẽ động dục, mà cả hai đứa nó đều là lựa chọn tốt nhất của nhau, chỉ thế thôi.



Đường Miểu đưa tay kéo ra, người tránh đi, cảnh giác nhìn y, "Không được, mai là nhiệm vụ cuối cùng, con không muốn kéo chân sau mọi người."



Đường Tư Hoàng cười khẽ, bước gấp về trước vài bước, lần nữa bắt người. Đêm đó, tay và miệng của Đường Miểu đều ăn khổ không ít~~



Sáng hôm sau, mọi người dậy thật sớm. Xuân thẩm chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn bổ dưỡng — mỗi người một ly sữa, một quả trứng gà, ba cái bánh bao lớn. Ăn sáng xong, trừ Xuân thẩm, Đường Xuân và Phùng Dã, những người còn lại đều lên xe, chạy ra ngoài căn cứ.



Hắc Uy chắc chắc là không đi được, Đường Miểu vốn cũng không định mang Charles theo nhưng Charles lại rất năng động, quay đầu cọ cọ cổ Hắc Uy rồi không chút do dự chạy theo sát phía sau Đường Miểu, bị Đường Võ cười mắng một câu "tra phu".



Ánh nắng ngày xuân rạng rỡ chiếu rọi xuống, sáng rực cả một mảng. Hàng liễu sớm đã đâm chồi, những điểm xanh mơn mởn vô tư vô lự nhẹ nhàng đong đưa trong làn gió. Những cái cây không biết tên ven đường đã nở hoa, đóa hoa trắng ngần lẳng lặng bung nở, thả lỏng hưởng thụ tia nắng ôn hòa. Đây vốn là những ngày tràn ngập sắc xuân, nhưng vì những người sống sót sắc mặt mỏi mệt ra ra vào vào căn cứ mà tăng thêm một tầng ảm đạm khó nói nên lời.



Đây là lần đầu tiên quân đoàn hoa quả điều động bốn chiếc xe, dọc đường khiến không ít người ghé mắt, châu đầu ghé tai bàn tán, không biết có phải quân đoàn hoa quả đi làm một vụ lớn gì không.



"Cha, cha còn chưa nói, hôm nay rốt cuộc là đi làm gì thế?" Lúc xếp hàng ra khỏi căn cứ, Đường Miểu hỏi.


Trở lại biệt thự, Đường Tư Hoàng lập tức phát ra mệnh lệnh mới, "Tất cả đi cải trang ra ngoài, nghe ngóng tình hình sau chuyện vừa rồi. Nếu như xào chưa đủ nóng thì nhóm thêm chút lửa."



"Chúng tôi thay đồ rồi lập tức đi ngay." Đường Văn đáp.



Sau khi mọi người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Đường Miểu và Đường Tư Hoàng. Đường Miểu áp đảo Đường Tư Hoàng, cười tủm tỉm hôn vài cái lên miệng y. Đường Tư Hoàng siết chặt eo cậu, hé miệng ngậm lấy môi Đường Miểu, làm sâu thêm nụ hôn này. Nụ hôn kèm theo mồ hôi có chút mằn mặn, trái lại còn gợi lên lửa dục của hai người, nửa người dưới không nhịn được mà cọ xát vào nhau.



Đường Miểu vẫn còn lại chút lý trí, kịp thời đẩy Đường Tư Hoàng ra. Đường Tư Hoàng bất mãn nhíu mày, lần nữa hôn tới, ép người xuống sofa.



"Ân...cha..." Cơ thể Đường Miểu dù sao cũng vẫn còn non, bị y đốt cho cháy bừng, trước khi tình huống đi tới bước không khống chế được, liền kẹp chặt hai chân, dùng sức đẩy người ra.



"Con châm lửa trước, giờ cho là có thể trốn sao?" Trong mắt Đường Tư Hoàng dấy lên tia sáng nguy hiểm, xen lẫn lửa dục, thập phần bức người.



Đường Miểu nhanh chóng tỏ thái độ, "Con không có trốn, chỉ là muốn nói chính sự trước."



"Chính sự gì?" Tay Đường Tư Hoàng quyến luyến vuốt ve thắt lưng Đường Miểu, thờ ơ hỏi.



"Cha làm lớn chuyện lên như vậy, có phải muốn ép buộc bên trên phải đứng ra hành động không?"



Đường Tư Hoàng khẽ cười, đột nhiên ôm ngang cậu lên, sải bước đi lên lầu, "Muốn biết đáp án, vậy trước tiên phải để ta hài lòng đã rồi tính sau."



Lúc hai người lần nữa ra khỏi phòng, thì đã là hai tiếng sau. Dưới lầu có tiếng người, không biết là ai đã về rồi. Đường Miểu có hơi ngượng ngùng, vì ngoài Đường Hâm thì những người khác vẫn chưa ai biết quan hệ của hai người. Vừa rồi lẽ ra không nên thuận theo cha mới đúng. Nhưng ngẫm lại, cậu cũng hiểu được, Đường Tư Hoàng là người không bao giờ ủy khuất bản thân. Cậu khẳng định, dù Xuân thẩm và Xuân bá không thể chấp nhận chuyện của hai người, Đường Tư Hoàng nhất định mày cũng sẽ không nhíu một cái.



**********************************