Tang Thế Tình Nhân

Chương 4227 : Thịt kho tàu

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Đây là một động tác đơn giản lại tự nhiên, nhưng lại làm Đường Miểu nhớ tới một chuyện. Cậu và Đường Tư Hoàng đều có thể vào không gian, hơn nữa còn có thể tự do lấy đồ nằm trong không gian, thế thì, sao không dùng cách này để thông báo cho Đường Tư Hoàng?



Lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng bước chân, chỉ một lúc sau, cửa bị mở ra. Một người đàn ông đã gặp trước đó cầm một cái mâm bước vào. Trên mâm có một tô cháo và một chén thịt. Thịt trong chén là thịt kho tàu, màu đỏ của thịt ánh lên màu bóng mỡ, trông vô cùng ngon miệng.



Đường Miểu nhớ tới đống xương cốt đã thấy mới rồi, lập tức không còn khẩu vị.



"Anh này, thức ăn của các anh trông không tệ, con tin như tôi cũng được ăn ngon vậy sao?"



Người nọ sững sờ, lập tức cười ha hả, vẻ mặt hào phóng: "Tất nhiên! Bọn ta chỉ cần tài vật, chứ không giết người. Không cần khách khí, mau ăn đi."



Ánh mắt của gã thỉnh thoảng lướt qua chén thịt, không lộ vẻ tham lam, mà có phần quỷ dị, trong lòng Đường Miểu khó chịu không thôi, cảm thấy, thấy không đúng chỗ nào đó. Dù đám người này tồn lương dồi dào, nhưng đối đãi với con tin có phải qua dễ dãi rồi không. Trên người cậu ngoại trừ quần áo, toàn bộ đều đã bị lấy đi, cũng không có gì đáng giá để bọn họ lấy lòng.



Người nọ đi tới tháo dây thừng trên cổ tay cậu, nhiệt tình thúc giục: "Mau ăn đi. Ăn xong tôi còn phải đem chén đi."



"Cám ơn, nhưng sáng nay tôi ăn no lắm rồi, bây giờ vẫn chưa đói." Đường Miểu "khó xử" nói.



"Hả?" Sắc mặt người nọ khẽ biến, nụ cười có chút vặn vẹo, "Chỉ sợ không được, chuyện lão đại giao cho tôi, nếu tôi không hoàn thành, thế chẳng phải tôi tự tìm rắc rối sao? Nếu lão đại tìm tôi gây chuyện, tôi cũng chỉ đành tìm cậu. Cậu cũng không hy vọng chuyện đó xảy ra đúng không? Ăn!" Người nọ cầm lấy chén thịt đưa tới trước mặt Đường Miểu, thái độ cứng rắn.



Đường Miểu càng lúc càng thấy chén thịt này có vấn đề, lại không dám cứng đối cứng với người này, cái khó ló cái khôn, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh tượng buồn nôn khi lần đầu giết tang thi, sau một hồi liền thành công ọe một tiếng, nôn ra một đống dơ bẩn khó ngửi.



"Mẹ kiếp!" Người nọ bị xông mùi đến phải lui về sau vài bước, nhíu mày, hung ác liếc cậu một cái, chỉ đành bỏ chén lại vào mâm, bực bội nhanh chóng ra ngoài.



Cửa lần nữa bị khóa lại.



Đường Miểu đoán trong một thời gian ngắn gã sẽ không trở lại, vội tiến vào không gian, đưa lưng về phía gương trong phòng tắm, quan sát kỹ nút thắt dây thừng, sau đó dùng đao cắt dây thừng đi, vội vàng lấy giấy viết vài dòng, dán lên cửa chính, rồi chạy vào phòng bếp đánh răng, nhanh chóng ăn hai khối chocolate và vài miếng bánh.




Đường Tư Hoàng cầm lấy, hít một hơi, chợt dừng lại, ném xuống đất rồi lấy chân dẫm nát.



Trần Lập nhìn mà đau lòng không thôi. Phắc! Có tiền cũng không cần phải lãng phí thế chứ. Ném đi thì được rồi, mắc cái lông gì mà còn đạp nát nó?



Khi tia nắng cuối cùng biến mất, Đường Tư Hoàng đứng dậy, dứt khoát nói: "Im lặng xuống núi."



Mọi người lặng yên không tiếng động đứng dậy, nương theo ánh sáng mờ nhạt, vô thanh vô tức nhanh chóng đi xuống sườn núi, thẳng khi tiến vào thôn mới dừng lại. Đường Tư Hoàng quan sát xung quanh một chút, thấp giọng hạ vài mệnh lệnh: "Bắn tỉa vào chỗ, những người khác mai phục. Đường Võ, mang theo Đường Nhất và Đường Thất đi đòi người."



"Lão đại, không bằng để tôi đi đi, tôi trông lừa tình hơn cậu ta đấy." Trần Lập nhiệt tình đề nghị.



Đường Tư Hoàng đạm thanh: "Đường Võ ăn ý với Đường Nhất, Đường Thất hơn, tôi cần cậu ở đây phối hợp."



Trần Lập gật đầu, không nói gì nữa, khóe miệng lại nở nụ cười. Đường Tư Hoàng đây chính là đã xem hắn như người một nhà rồi, nên mới giải thích với hắn.



Vài tên lính bắn tỉa tìm nơi thuận lợi để xạ kích, nhanh nhẹn trèo lên cây, ẩn nấp dưới táng lá cây, gần như hòa thành một thể với màu lá, yên lặng núp, ba người Đường Võ, Đường Nhất và Đường Thất tận lực không mang súng theo, đeo ba lô lên người, ra khỏi rừng cây, theo đường nhỏ uốn lượn tiến vào trong thôn.



Đường Tư Hoàng nhìn mấy đại thụ gần mình, nhanh nhẹn leo lên một cây hòe, thừa dịp mọi người còn chưa sẵn sàng, từ trong không gian lấy ra bản ghi chép và viết, sau khi viết mấy chữ thì bỏ lại vào không gian, sau đó giơ ống nhòm lên, nhìn về phía ba người Đường Võ đã đi xa.



Đáy mắt Trần Lập hiện lên vẻ kinh ngạc. Tư thế lúc này của Đường Tư Hoàng trông như vị tướng quân đang tác chiến nơi chiến trường vậy, mỗi một động tác đều cẩn thận tỉ mỉ. Xem ra y quả thật rất để ý tới đứa con út này, không biết vạn nhất không cứu Đường Miểu được...Lắc lắc đầu, Trần Lập không muốn nghĩ tới khả năng này. Đường Miểu người kia, hắn cũng rất thích cậu ta, tương lai nhất định cũng là một nhân vật lớn.



****************************