Tang Thế Tình Nhân

Chương 4251 : Rời núi

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Lại một ngày trôi qua, thương tích của Đường Tư Hoàng đã hoàn toàn khôi phục, nhưng y và Đường Miểu đều không nói ra. Bởi trong tình huống bình thường, bị thương do súng không thể nào khỏi nhanh như vậy được. Sau khi tạm dừng trong rừng chừng ba ngày, vết thương trên người lão hổ cũng đã tốt hơn bảy tám phần. Có lẽ là do nước giếng có tác dụng, hoặc vì Đường Miểu cứu lão hổ nên lão hổ cực kỳ thân thiết và tín nhiệm Đường Miểu, mà đối với Đường Tư Hoàng có liên quan cũng vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ là, trừ Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, nó không cho phép bất cứ ai tới gần mình. Đường Miểu đối với việc này cảm thấy rất kinh hỉ, đặt tên cho nó là "Hổ Vương".



Mấy ngày nay, Trương Đăng Cực cầm đầu dẫn mọi người đi săn, thu hoạch không tồi, săn được hơn 30 con cỡ lớn, cùng một vài con cỡ nhỏ. Bọn hắn không thể trì hoãn hơn được nữa, vì lúc trước khi vào rừng, bên trên đã nói rồi, sau mười ngày sẽ trở lại căn cứ. Nếu bọn họ không ra khỏi đây thì rất có thể quân đội sẽ bỏ bọn họ lại.



"Mọi người thu dọn đi, chúng ta tìm đường ra ngoài." Trương Đăng Cực nói xong thì nhìn sang Đường Tư Hoàng, "Đường tiên sinh, phiền anh trước hết phân cho mọi người thức ăn nước uống."



"Không cần gấp." Đường Miểu cười tủm tỉm liếc anh một cái, ra hiệu với Đường Hâm, "Đường Hâm, tính toán sổ sách với Trương thiếu một chút đi."



Vẻ mặt Trương Đăng Cực vẫn không biến đổi nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia ngoài ý muốn.



Đường Hâm chỉ chỉ mình, tỏ vẻ cứ để hắn, sau đó lấy bản ghi chép trong ba lô ra, bước tới trước mặt Trương Đăng Cực, nói với giọng giải quyết việc công: "Trương thiếu, đây là giấy tờ, mời anh xem qua. Các anh mượn bao nhiêu thức ăn nước uống, ở đây đều đã ghi lại rõ ràng. Củi và gas dùng để nấu nước nấu cơm, phần các anh dùng thì sẽ do các anh gánh. Về phần xăng dùng để đuổi dã thú, các anh có tổng cộng chín người, tính theo đầu người thì bên anh sẽ chịu sáu phần trên chín, tức hai phần ba. Việc gác đêm mấy hôm nay, các anh coi như đã bảo vệ tôi và Đường Miểu, nên phí dùng ô tô không cần trả. Toàn bộ những thứ này quy thành lương thực thì các anh tổng cộng phải trả 63.25 cân lương thực, thôi thì bỏ phần lẻ, là còn 63 cân. Anh xem coi có vấn đề gì không, nếu không thì phiền anh ký tên."



Mấy người Cố Lâm Phong, Diệp Lâm nghe hắn liệt kê ra từng mục mà ngây ngẩn cả người.



"Đường Hâm, bọn họ có mượn quần áo nữa." Đường Miểu nhắc nhở, nghĩ nghĩ rồi nói, "Trong căn cứ khan hiếm quần áo, quần áo này vẫn còn dùng được, còn có thể đổi thành lương thực a. Tính rẻ một chút đi, một bộ quần áo đổi 5 cân lương thực."



Đường Tư Hoàng cúi đầu lau súng, ý cười bên môi càng lúc càng đậm.



"Đường tiên sinh, quân dân hợp tác, nhưng dân cũng phải làm trọn trách nhiệm và nghĩa vụ chứ." Cố Lâm Phong hồi hồn lại từ cơn sững sốt, nhìn về phía Đường Tư Hoàng, ám chỉ bảo y phải quản hai anh em này đi. Mượn nước, đồ ăn và quần áo đúng là nên trả, nhưng những thứ khác chẳng phải nên bỏ qua sao?



Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: "Chuyện của nhà chúng tôi, toàn bộ đều do Đường Miểu làm chủ."



Cố Lâm Phong lại quay qua Đường Miểu: "Tiểu Đường, cậu xem, chúng ta dù sao cũng là bạn bè cũ — "



Đường Miểu cười áy náy: "Thật xin lỗi, Cố thiếu, dù là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng. Chỉ là, đoạn đường này mấy người chú Diệp đã chăm sóc tôi rất tốt — như vầy đi, Đường Hâm, giảm cho bọn họ 10%."
Đường Tư Hoàng lấy một cái quạt tay trong không gian ra đưa cho cậu.



Khóe miệng Diệp Lâm giật giật. Này là cố ý kích thích người ta sao?



Đường Hâm thở dài, trong lòng lại kêu gào: con nói này, cha, thằng nhóc kia, hai người làm ơn bớt chơi nổi dùm đi TT.TT.



Cố Lâm Phong nhìn Đường Hâm, lại nhìn qua Đường Miểu, thầm nghĩ: làm anh cũng thật không dễ dàng, chỉ việc khắc chế bản thân không đố kỵ em trai thôi đã không đơn giản rồi. Nhìn Đường Hâm mà nghĩ chắc chắn là trong lòng hắn thấy không được tự nhiên, nhưng bên ngoài lại không thể không tỏ vẻ mình không để ý.



Đường Hâm khó hiểu nhìn hắn ta một cái.



"Ghh — " phía trước truyền tới tiếng dã thú rống lên.



"Grào—grào—" hai tai Hổ Vương dựng đứng lên, cong người, miệng phát ra tiếng gầm cảnh giác cùng phẫn nộ.



"Lạch cạch" vài tiếng, mấy người Trương Đăng Cực đều giương súng đầy đề phòng, Từ Nghị cùng Lưu Đông ăn ý lách mình tiến tới, một trái một phải đứng phía trước Đường Tư Hoàng. Đường Miểu nhanh nhẹn tuột xuống người Đường Tư Hoàng.



Một con heo rừng đen ngòm phóng ra từ phía bụi cây, hung mãnh chạy nhào về trước, miệng há to, phun ra một hỏa cầu cực nóng.



"Mẹ kiếp, lại thêm một con tiến hóa!" Triệu Gia Cường thấp giọng mắng một câu. Săn bắn mấy hôm nay, bọn họ đã sớm phát hiện ra có vài con thú biến dị thành tang thi động vật, vài con thì lại tiến hóa bộc phát ra dị năng.



***********************