Tàng Tình

Chương 10 :

Ngày đăng: 16:08 18/04/20


Lăng Thanh đi ra từ trong thư phòng của Đông Ly Mộ Vân, cũng không lập tức đến nhà ăn, mà là một mình một người đứng trong đình viện một lát.



Nhớ tới chính mình sáu năm trước bắt đầu chuyên tâm luyện kiếm, mấy năm nay gặp Đông Ly Mộ Vân cũng ít đi thấy rõ, lại là không biết hắn và An Dương vương vẫn còn thân cận như thế.



Bây giờ đã lớn, cũng không cả ngày đi theo phía sau Đông Ly Mộ Vân như hồi bé, thấy hắn đối tốt với người khác liền khổ sở giống như thứ quan trọng gì đó của mình bị cướp đi, thế nhưng gã An Dương vương kia… lại có loại cảm giác nói không ra, luôn cảm thấy người này thâm tàng bất lộ, không nên thân thiết quá mức.



Vừa đi vừa suy nghĩ sự tình, bất tri bất giác đi tới cửa phòng ăn, thấy Đông Ly Mộ Vân từ đầu bên kia hàng lang đi tới, chân mày nhíu chặt dường như vô cùng không vui, song ngẩng đầu thấy hắn ở phía trước, khóe miệng lại hơi nhếch lên một tia cười nhạt, đi nhanh mấy bước, “Chờ lâu chưa, có phải đói bụng lắm rồi hay không?”



Lăng Thanh lắc đầu, cùng vào phòng ăn với Đông Ly Mộ Vân, trên bàn đã bày một bàn món ăn, hương món ăn phiêu dật. Lăng Thanh nghe thấy Đông Ly Mộ Vân bảo hạ nhân đưa cơm nước vào trong phòng An Dương vương, cũng dặn dò món nào nhiều hơn một chút, món nào thì không cần, hiển nhiên biết rất rõ sở thích của người nọ.



Lăng Thanh tuy rằng kỳ quái cũng không muốn truy vấn nhiều hơn, ngồi xuống bên cạnh bàn, hạ nhân bưng một mâm đồ đặt trước mặt hắn, mở ***g bàn ra, bỗng nhiên một trận khói trắng mê tầm mắt, khói trắng tan đi liền thấy giữa mâm là một con cá mè hấp, thịt cá trắng nõn, trên thân cá rắc mấy hạt xanh miết, vừa nhìn liền khiến cho người ta chảy nước miếng.



Đông Ly Mộ Vân biết hắn thích ăn, còn một lần làm liền làm hai con, con kia chua ngọt đang muốn sai người cũng bưng lên cùng, đã thấy Lăng Thanh bụm miệng xông thẳng tới cửa, vịn khung cửa nôn khan.



“Làm sao vậy?” Đông Ly Mộ Vân vội vã đi qua vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí, vừa phân phó hạ nhân bưng trà khăn qua đây, “Ta cho hạ nhân tìm đại phu tới xem thử cho ngươi.”



Lăng Thanh nhắm mắt lắc lắc đầu, nhận lấy nước trà của hạ nhân súc miệng, sau đó mới đứng lên, sắc mặt khó coi đến lợi hại. “Ta không sao, có lẽ là vì mấy ngày nay gấp rút lên đường quá, quá mức mệt nhọc, hơn nữa thời tiết mấy này qua lại nóng…”



Thật ra trong lòng chính Lăng Thanh cũng có chút kỳ quái, tâm pháp nội công phái Thanh Hồng coi trọng nhất điều dưỡng tâm tính, sao có thể dễ dàng bị ảnh hưởng của thời tiết như thế? Mà càng kỳ quái hơn chính là, cách làm con cá ban nãy kia, rõ ràng trước đây ăn cũng không cảm thấy, thế nhưng vừa rồi vừa bưng mâm lên liền cảm thấy mùi tanh xông vào mũi, sau đó trong bụng một trận sôi trào.



Có lẽ thật sự là lên đường vất vả rồi… Lăng Thanh nghĩ không ra cái khác, chỉ có thể kết luận như vậy.



Thấy Lăng Thanh đỡ hơn một chút, lo lắng trên mặt Đông Ly Mộ Vân cũng hòa hoãn hơn, vỗ vỗ trên vai Lăng Thanh, ôn nhu nói: “Vậy ta sai người đổi chút cái thanh đạm cho ngươi, ít nhiều cũng phải ăn một chút, ăn xong sớm nghỉ ngơi.”



Lăng Thanh vẫn như cũ dùng tay áo che miệng, khẽ gật đầu.



Dường như vẫn là thiếu niên trước đây lúc nào cũng ỷ lại vào mình ấy, Đông Ly Mộ Vân tâm niệm khẽ động, không nhịn được đưa tay xoa xoa trên đầu hắn, bộ dáng giống như đại ca, lại có một chút tình tố không bình thường lắm bên trong, chỉ là bị giấu quá tốt, có lẽ Lăng Thanh cũng không có nhận ra.



Bị Đông Ly Mộ Vân đuổi về gian phòng, đối phương tựa hồ còn lo lắng, nói thế nào cũng phải tìm một đại phu xem thử cho hắn mới được.



Lăng Thanh chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng qua là choáng váng đầu buồn nôn cũng không phải là tật bệnh xấu gì, tối đa thời tiết nóng bức cộng thêm mấy ngày liền đi đường bị cảm nắng mà thôi, thế này mà gọi đại phu chẳng phải cho người ta cười đến rụng răng?



Thật vất vả khuyên được Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh đứng dậy từ trên giường, lấy Quy Mộng đặt ở trên bàn, chậm rãi rút kiếm ra.



Thân kiếm mảnh dưới ánh nến lập lòe làn ra cái lạnh thấu xương, chiếu ra đôi mắt hắn, óng ánh nơi đáy mắt nhấp nhô gợn sóng.



Quy Mộng là một thanh kiếm không thể giết người, mà lần này hắn muốn dùng nó giết Hoắc Hiền báo thù cho Liên di!



Ngân quang chợt lóe, mũi kiếm khiêu ánh nến, tay run lên, lại vung ra kiếm hoa lượn lờ. Trên mũi kiếm một đốm lửa nhỏ như hạt đậu kia, chớp chớp tắt tắt nhảy lên, kiếm phong vù vù rung động, lại chỉ làm cho màn giường khẽ lay động, trang sách khẽ lật, múa xong một chiêu, mũi kiếm xẹt qua đỉnh nến, phút chốc, tinh diễm trở về phía trên ngọn nến, cháy mờ mờ ảo ảo.



Lăng Thanh thu thế tra kiếm vào bao, lại thấy nội tức trong cơ thể tán loạn, vội vàng tĩnh khí ngưng thần, điều thuận về như cũ.



Thân thể của mình xác thực có chút không bình thường lắm, ngày xưa sau bữa cơm còn có thể so tài mấy chiêu với Đông Ly Mộ Vân, hôm nay chỉ đùa bỡn hai cái này liền cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Lăng Thanh buông kiếm lại trở về trên giường, nghĩ, hẳn là vì mấy ngày nay quá mệt nhọc…



Đệm chăn đều là mới thay, đàn hương nhàn nhạt cùng với một chút hương bách hợp an thần, là hắn thích cũng là thói quen cho tới nay của hắn. Nhưng lại làm dấy lên một hơi thở khác trong trí nhớ của hắn — trầm liễm, ổn thực, có vài phần bá đạo không cho chống cự, quanh quẩn toàn thân. Mười ngón đan nhau, thân thể giao triền, thật sâu nuốt vào đối phương, thừa nhận luật động của y, tiếp thu nhiệt tình của y…



Hắn biết, nam nhân kia là cổ độc hữu dụng nhất đối với hắn trên đời này, trúng, liền không giải được, hãm vào, liền khó mà lại quay đầu…



Ngày mùng mười, Hoắc phủ trong kinh thành bận rộn và náo nhiệt, màn đỏ thẫm quanh tường quấn ngói, tân khách các đường nối liền không dứt, đội ngũ nâng thọ lễ vào cửa vẫn kéo dài đến đầu phố, đồ sộ và phô trương biết bao. Đội ngũ xuất giá của Đình Nghi công chúa mấy hôm trước cũng không phô trương bằng như thế.



Cửa sau Hoắc phủ, mấy đạo nhân ảnh lén lút.



“Người nào?” Thị vệ ở cửa còn chưa đợi thấy rõ người tới, đã bị mấy tỏa hồn châm phóng ngã. Đinh sắt dài ba tấc, một đầu có móc, vừa vào da thịt liền chui vào trong, là tuyệt học của phái Yên Thanh.



Chưởng môn phái Yên Thanh làm một cái thủ thế, phía sau có người đi lên kéo thi thể của thị vệ đi, phút chốc liền đổi xong y phục của thị vệ đi ra.



Thấy thế, chưởng môn phái Yên Thanh quay đầu lại khẽ gật đầu một cái, người ẩn từ một nơi bí mật gần đó lần lượt đi ra, Đông Ly Mộ Vân hóa trang thành vai kép võ cùng với Lăng Thanh hóa trang thành tiểu sinh, trong rương vốn nên để đạo cụ và y phục diễn bên cạnh người đặt kiếm khí của bọn họ, một vài nhân sĩ giang hồ khác cũng hóa trang thành các loại người trong hí kịch.




Sau khi tỉnh lại, chỉ còn lại một cái mặt nạ trong tay mình.



Đã từng rất nhiều lần, hắn cũng muốn nhìn thấy dung nhan dưới mặt nạ này, giờ đây mặt nạ đã lấy xuống, mà người, lại đã mất.



Vì sao phải đi? Nếu phải đi, lại vì sao còn muốn lưu vật này cho mình?



Hắn nghĩ không ra, cũng nghĩ không thấu, từng cho rằng dù cho thiên hạ to lớn, bằng thế lực cùng với cơ sở ngầm của Thiên Tuyệt giáo, muốn tìm một người có tên có họ lại có mấy phần đặc thù cũng không phải việc khó. Thế nhưng lúc này đây hắn hiển nhiên sai rồi, hắn căn bản tìm không được người tên Tần Lâm này, sắp gần một tháng, tin tức thuộc hạ báo về không cái nào không khiến hắn càng ngày càng nôn nóng.



Tần Lâm mà hắn biết kia giống như đã biến mất, hay có lẽ là chưa từng tồn tại.



Nghĩ trên người hắn còn trúng “Cập Đệ”, thuốc của Viên Bất Quy may ra có thể kiềm chế nhất thời, thế nhưng…



Ngực một trận đau nhói, kéo tinh thần đã chạy của Yên Vân Liệt trở lại. Một kiếm này tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng bị thương rất nặng, tay Yên Vân Liệt xoa ngực, như có điều suy nghĩ.



Trong phòng sát vách, Vệ Vũ đang ngồi ở trên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ, trên ngón tay vân vê một cái chuông bạc tinh xảo khéo léo. Chỉ là lẳng lặng vê trong ngón tay, không có động tác, chuông bạc kia lại phát ra từng trận tiếng vang, dài dài ngắn ngắn, khe khẽ dằng dặc, dường như người đang nghịch chuông bạc vô cùng buồn chán lấy nó giết thời gian.



Nghe đồn trên thế giới này có một đôi chuông bạc, tên là Khiên Hồn, bất luận cách xa nhau bao nhiêu, một cái chuông bạc trong đó vang, một cái khác cũng sẽ vang lên theo.



Tiếng chuông vang lên một trận, liền an tĩnh lại, Vệ Vũ cúi đầu nhìn về phía chuông trong tay, lúc nào cũng bình thản mà không lên xuống, lại xẹt qua một tia ôn nhu.



Một đêm không gió ảm đạm, mỗi người ôm mỗi tâm tư.



Sau trận này, Thiên Tuyệt giáo chính thức cho Hoắc Hiền sử dụng, danh xưng ma giáo không còn là giả nữa, người trong giang hồ, người người muốn giết!



Chú thích



(1) vân la: một loại nhạc cụ, dùng 10 chiếc cồng nhỏ xếp thành, treo trên giá gỗ, những chiếc cồng này to nhỏ như nhau nhưng độ dày mỏng khác nhau, cho nên phát ra âm thanh cũng không giống nhau ↑



(2) phục thiên: tháng nóng nhất trong mùa hè ↑



~ Tàng tình chi Đạp hương – Hoàn ~



Tàng tình chi Toái nguyệt



Văn án



Hoạn nạn có nhau trong quá khứ, say sưa triền miên từng có,



Đều bắt đầu với một lời nói dối vô tâm, một đoạn tình yêu ẩn sâu.



Yên Vân Liệt không tiếc trợ Trụ vi ngược, hủy danh khí dự,



Chỉ vì đối tượng muốn ở cùng cả đời kia.



Song, ở đáy mắt hắn, Lăng Thanh thủy chung chỉ là địch phương đối lập,



Mà không phải người hắn yêu đến sâu nặng ấy,



Tình cảm khắc cốt, cuối cùng thành người xa lạ.



Nhưng lúc này, Lăng Thanh lại vì khôi thạch liên có cốt nhục của Yên Vân Liệt…



Ngoài ý muốn không được chờ mong này, nên lưu, hay là nên bỏ?



Mà sai lầm cùng hối hận vô tâm đúc ra, lại nên hoàn lại như thế nào?