Tàng Tình

Chương 11 :

Ngày đăng: 16:08 18/04/20


Đại mạc mênh mông, bão cát mê mắt, nắng gắt trên đỉnh đầu nướng hạt cát đến nóng lên, một đội người đang chầm chậm đi về phía trước trong sa mạc mênh mông vô bờ.



Trong đội ngũ có người già phụ nữ và trẻ em, cũng có nam tử trẻ tuổi, đều mang theo gông, gông cùm trên chân ở một chỗ, kéo đi trong cát, hình dáng tiều tụy, trên mặt không có biểu tình gì. Bên cạnh có mấy người giống như quan binh, hẳn là áp giải tội tù đi biên phòng lao dịch.



Bộp! Tiếng roi da rơi xuống vang lên, xé rách cát gầm cùng với gió rống.



Lão nhân đi ở hàng cuối cùng ngã trên mặt đất, roi trong tay quan binh bên cạnh không lưu tình chút nào quất trên người lão nhân.



“Vẫn chưa chịu dậy?! Không cho chút màu sắc thì toàn giả chết! Nếu không phải là các ngươi, ta gia gia ngươi mới không đến loại địa phương quỷ quái này, mẹ nó, nóng chết đi được!”



Bộp! Bộp!



Tiếng roi vang vô tình, tù phạm khác chỉ là quay đầu lại lặng yên nhìn, trong mắt phủ một tầng xám trắng.



“Dừng tay!”



Có người từ giữa đám tù phạm kia vọt ra che trước người lão nhân, một roi rơi xuống vừa lúc quất vào người nàng.



Nữ tử ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn quan binh kia, nghiêm nghị trong tròng mắt, làm cho quan binh tay cầm roi kia không khỏi sửng sốt. Lập tức có thể cảm giác mình bị khí thế của đối phương làm sợ hãi thực sự mất mặt, giơ roi lên liền muốn quất ra, “Dám cả gan quản chuyện của gia gia ngươi, chán sống?!”



Bộp! Lại là một tiếng roi thanh thúy rơi xuống.



“Nam nhân của ngươi bây giờ chỉ sợ sớm đã đầu thân rời ra rồi, ngươi cứ như vậy khẩn cấp muốn đoàn tụ dưới đất với hắn?”



Tay cầm roi giơ lên thật cao, nữ tử che trước người lão nhân, mặc dù một đầu tóc đen lộn xộn, trên mặt đầy vết bẩn, nhưng con ngươi kia vẫn trong veo bình tĩnh, mâu quang phóng ra vững như bàn thạch, không sợ chút nào.



“Ngươi nếu đánh chết ta, thì nhớ kỹ truyền lời cho Hoắc lão tặc, Kỳ gia trên dưới một trăm hai mươi tám nhân mạng, món nợ này ghi trên sổ Diêm vương, ta cùng phu quân của ta biến thành lệ quỷ cũng sẽ đòi lại hắn!”



Từng chữ nói ra, mỗi một chữ đều mang theo cừu hận sâu nặng, dường như hận không thể lột da chiên cốt, uống sống máu, ăn sống thịt đối phương.



“Vậy gia gia ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Tay cầm roi da của quan binh kia run rẩy, liếc mắt nhìn những người khác, cắn răng đang muốn quất xuống…



Bỗng dưng một đạo bạch quang xẹt qua phía chân trời.



“A a a —”



Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, roi trong tay quan binh kể cả cái cánh tay nắm roi kia đều rơi trên mặt đất, cái tay ấy còn nắm chặt roi không buông, mà quan binh kia ôm bả vai phun máu quằn quại trên mặt cát, kêu rên thảm thiết.



Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại —



Phía sau gã quan binh bị tước mất cánh tay, trên cồn cát kia chẳng biết lúc nào xuất hiện một tuấn mã cao to, trên lưng ngựa ngồi ngay ngắn một bạch y nhân, diện mạo bị áo choàng che nhìn không rõ lắm, bạch sam phiêu dật hợp với áo choàng trên người cùng phần phật mà bay trong bão cát, quanh thân vương vấn hơi thở lạnh lẽo.



Tay phải bạch y nhân giơ cao cầm kiếm mảnh, cổ tay hơi xoay, thân kiếm liền phản xạ ra một đạo ánh bạc dưới ánh mặt trời làm sống lưng người ta phát lạnh.



Mấy quan binh còn lại tiến lên, lớn tiếng quát: “Người nào?”



Bạch y nhân không ngẩng đầu, cũng không đáp lời, chỉ là cánh tay cầm kiếm rung, cả người bỗng từ trên ngựa nhảy lên, chân điểm một cái trên yên ngựa, thân thể tựa như mũi tên rời cung thẳng hướng mấy tên quan binh kia.



Quan binh nhất thời trận cước đại loạn, tay vừa mới đè lên bội đao bên hông, mấy đạo kiếm quang chói mắt, chỉ là trong nháy mắt mấy người kia đã thành một đống thi thể không cảm giác, đều là từ giữa cơ thể một phân thành hai, máu nhuộm một mảng đất cát lớn.



Trong ánh mắt mờ mịt của những tù phạm này đều lộ ra màu sắc kinh sợ.



Bạch y nhân thoáng cái giải quyết nhiều người như thế, nhưng trên y sam với thân kiếm lại không thấm rỉ máu, hắn cúi người từ trên thi thể quan binh lấy ra chìa khóa dùng để mở gông cùng với túi tiền, ném cho một tội tù trong đó, “Các ngươi tự mình đi đi.” Thanh âm thánh thót, nghe ra lại không làm cho người ta sợ hãi, hắn nói xong liền không quản những tội tù ấy nữa, trực tiếp đi hướng nữ tử kia.



Nữ tử cũng không e ngại, ngồi dưới đất hơi nâng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có chút đề phòng.



Bạch y nhân nâng kiếm đi tới trước mặt nữ tử, tay hất một cái, kiếm quang xẹt qua, nữ tử dự liệu không kịp bị hoảng đến nhắm mắt lại theo bản năng, cho là người đến lấy tính mạng nàng, nhưng không nghĩ bên tai “rắc” một tiếng, gông cùm xiềng xích trên cổ rớt xuống.



Nữ tử chậm rãi mở mắt ra, có chút không thể tin được, chỉ thấy đối phương nhét kiếm vào bao, vạt áo quét trước mặt nàng ngồi xổm xuống, kéo áo choàng trên đầu xuống lộ ra dung nhan tuấn tú tao nhã, nhạt như cúc tím, mâu quang trong suốt.



“Ngươi là… ?”



Khóe miệng thanh niên bạch y hơi cong, “Tại hạ Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh.”



Nữ tử sững sờ một chút, lập tức hai mắt sáng ngời, “Ngươi và Lăng Quảng Hải là quan hệ như thế nào?”



Lăng Thanh dìu nữ tử từ trên mặt đất lên, sau đó nói: “Lăng Quảng Hải chính là gia phụ, gia phụ năm đó cùng chúng hiệp sĩ võ lâm cùng với Kỳ tướng quân chống lại Liêu binh tại Ung châu, gia phụ ngộ nhập bao vây, là Kỳ tướng quân bất chấp sinh tử nhảy vào sát trận cứu gia phụ. Lần này Lăng Thanh nhận lệnh của gia phụ, đó là phải bảo vệ tốt cho phu nhân.” Nói xong, đường nhìn dừng ở phần bụng hơi nhô ra của nữ tử.



Nhận thấy được đường nhìn của đối phương, nữ tử tay xoa bụng, trong mắt toát ra mấy phần yêu thương.




“Lăng thiếu hiệp chớ hiểu lầm, chúng ta cũng không ác ý!”



Lăng Thanh nghe vậy, thủ thế vừa chuyển, mũi kiếm thay đổi phương hướng, kiếm khí chấn ra như một thanh đao vô hình xẹt qua trên mặt đất, lá văng lên như bay, kiếm phong sắc bén sượt qua cánh tay mỗi người, đánh gãy đại thụ thô chắc gốc cây một người ôm phía sau hắn, giống như gọt hành.



Trong rừng có người bay lên không, đạp qua đại thụ chậm rãi đổ xuống, sau đó vững vàng rơi xuống đất trước mặt hai người bọn họ.



“Lăng thiếu hiệp hảo kiếm pháp!” Người tới không tiếc rẻ chút nào mà khen ngợi.



Lăng Thanh vẫn như cũ không dám thả lỏng cảnh giác, liếc nhìn đối phương đánh giá trên dưới.



Người tới niên giới trung niên, mày rậm mắt sáng, thần tình uy nghiêm. Lăng Thanh suy nghĩ một chút, mình hẳn là không biết người này, nhưng thấy đối phương một thân chính khí nghiêm nghị, hắn cũng hơi thả lỏng, nhét Quy Mộng vào bao, chắp tay chào, “Xin hỏi tôn giá xưng hô như thế nào?”



Nam tử trung niên mặt mày hơi rạng, cười nhẹ, “Tôn giá không dám nhận, tại hạ tổng tiêu đầu Uy Viễn tiêu cục Dương Trấn Hải.” Vang vang mà nói, từng chữ trung khí mười phần.



Lăng Thanh giật mình hơi sửng sốt, danh tiếng của Uy Viễn tiêu cục hắn cũng từng nghe nói qua, không chỉ bởi vì tiêu khách của bọn họ mỗi người tinh tráng nhanh nhẹn dũng mãnh võ nghệ cao siêu, lại thêm bởi vì bọn họ đều có giao tình với hai đạo chính tà, danh vọng trong võ lâm không thua mấy đại thế gia sơn trang bọn họ, ngay cả quan phủ có lúc muốn vận chuyển vật tư quan trọng cũng để bọn họ chuyển.



“Không biết Dương tiêu đầu hẹn chúng ta đêm khuya đến đây có gì chỉ giáo?” Trong lòng biết đối phương là người hào sảng, Lăng Thanh cũng không quanh co lòng vòng nữa.



“Trước mặt Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, chỉ giáo không dám nhận.” Tầm mắt Dương Trấn Hải rơi vào trên người Nguyễn Tố Tuyết phía sau Lăng Thanh, “Xin hỏi… vị này chính là Kỳ phu nhân?”



Vừa nghe lời này của hắn, Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết đều căng thẳng, Lăng Thanh không khỏi quét ngang Quy Mộng trước mặt, một tay kia che trước người Nguyễn Tố Tuyết.



Thấy thế, Dương Trấn Hải ngửa đầu cười ha hả, sau khi cười xong nói: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, Dương mỗ mời các ngươi đến đây, là muốn hộ tống Kỳ phu nhân ra khỏi thành.”



Nghe được hắn nói như vậy, Lăng Thanh vẫn không quá tin tưởng.



“Cửa thành bị trọng binh gác, chưa biết chừng chỗ bí mật còn có sát thủ Hoắc Hiền nuôi dưỡng… So với mạo hiểm, Dương tiêu đầu chế trụ tại hạ giao Kỳ phu nhân trong tay Hoắc Hiền, nói không chừng tiền tài quyền thế đều được, sau đó trên làm ăn càng thêm thuận gió đắc ý, có buôn bán tốt như thế, cớ gì còn muốn mạo hiểm?”



Lăng Thanh nói xong ngón tay để trên miệng Quy Mộng, hắn tự nhận nói không có sai, Hoắc Hiền quyền nghiêng triều đình và dân gian bây giờ lại có Thiên Tuyệt giáo để sử dụng, triều đình giang hồ đều có nhân thủ, cùng với mạo hiểm đối nghịch, không bằng quy thuận nhờ vả thừa cơ lấy lòng, càng có lợi hơn với mình.



Sắc mặt Dương Trấn Hải trầm mấy phần, “Lăng thiếu hiệp đây là không tin Dương mỗ?”



Lăng Thanh lãnh ngôn đáp lại, “Thỉnh Dương tiêu đầu thứ lỗi, tại hạ có một lời không thể không nói, Dương tiêu đầu cùng Kỳ phu nhân vốn không quen biết, tại hạ thực sự rất khó tin tưởng có người nguyện ý mạo hiểm như thế.”



Dương Trấn Hải trầm mặc không nói sắc mặt trầm xuống, khí thế uy hiếp nghiêm túc phát ra trên người cực kỳ áp bức, giống như Thái Sơn đè xuống, hai bên rơi vào giằng co một chút tiếng động cũng không có, bầu không khí căng thẳng, dường như có cái gì sắp sửa chạm vào là nổ ngay.



Một lát sau, Dương Trấn Hải đột nhiên lên tiếng, lại là với thủ hạ phía sau, “Lăng thiếu hiệp nói, nếu đưa bọn họ xuất quan là việc cửu tử nhất sinh, nếu giao bọn họ cho Hoắc Hiền, nói không chừng Uy Viễn tiêu cục từ nay về sau tài nguyên rộng mở. Các ngươi nói xem, rốt cuộc có muốn cứu hay không?”



Bốn phía an tĩnh một trận, đột nhiên có người mở miệng, chấn động mà nói: “Phong Thái năm thứ hai, Kỳ tướng quân dẫn quân Kỳ gia đánh bại Bắc Nguỵ, có công bảo vệ đất nước, trung lương như thế, bị gian nhân làm hại, người thấy phải cứu!”



Vừa dứt lời liền có người nói tiếp: “Thuận Diên năm đầu tiên, người Liêu xâm chiếm, Kỳ tướng quân lĩnh binh đóng ở Ung châu, tổng cộng ba năm đẩy lùi mười hai lần người Liệu đại xâm lược, diệt địch hơn vạn, có dũng tướng như vậy, là phúc của giang sơn, giờ đây gian nhân thiết kế mưu hại, quốc chủ ngu ngốc, quân không cứu thần, chúng ta tới cứu!”



“Thận Diên năm thứ tư, Ung châu thất thủ, Kỳ tướng quân dẫn hai trăm tinh binh đánh vào trận doanh quân địch lấy thủ cấp nguyên soái, ngăn binh tại Thiên Môn quan, nếu có con như cha, nhất định là hào kiệt một đời, sau khi phu quân qua đời liều chết phải cứu!”



Liên tiếp ba từ cứu, từng chữ âm vang, rơi xuống đất ra tiếng, Nguyễn Tố Tuyết sớm đã khóc không thành tiếng.



Kỳ Tĩnh Việt uy vũ cương trực bậc ấy, rong ruổi sa trường, giết địch ngàn dặm, suốt đời tinh trung vệ quốc, kết cục là lại rơi vào đầu thân khác chỗ, giờ đây thi cốt cũng không biết ở phương nào.



“Lăng thiếu hiệp đối với câu trả lời này đã hài lòng?” Khóe miệng Dương Trấn Hải hơi cong, cười nhạt hỏi hắn.



Lăng Thanh thu tay ngang trước người trở về, lại lần thứ hai chắp tay, “Tại hạ nói lỡ, đã đắc tội nhiều, còn thỉnh Dương tiêu đầu thứ lỗi.”



Dương Trấn Hải khoát khoát tay, “Canh giờ của chúng ta không nhiều, mời hai vị nghe kế hoạch của Dương mỗ.”



Chuyện Kỳ Tĩnh Việt bị hãm hại rất sớm đã truyền khắp võ lâm, cũng bao gồm cả chuyện sau đó Đông Ly Mộ Vân dẫn người cướp pháp trường không thành.



Lăng Thanh cùng người phái Minh Hoa lên đường, sau lại chia thành mấy đường, hành tung của hắn ngay cả Đông Ly Mộ Vân cũng không báo cho, vì thế Uy Viễn tiêu cục hẳn không phải là tiếp ứng Đông Ly phái tới.



Bất quá giang hồ đã truyền ra, có người có cách suy nghĩ giống như bọn họ cũng không phải là không thể, dù sao rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều coi hiệp nghĩa lớn hơn danh lợi.



Nghĩ tới đây, Lăng Thanh lại nghĩ tới Yên Vân Liệt đi lên hai con đường ngược lại với hắn…



Chú thích



(1) kỳ hoàng: chỉ trung y ↑



(2) thất khiếu: bảy lỗ trên mặt (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng)