Tào Tặc
Chương 101 : Kế hoạch tương lai
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
Tào Bằng phản ứng như vậy làm cho Quách Gia cảm thấy giật mình.
Có lẽ là xuất phát từ ý thức tự bảo vệ, Quách Gia lùi về sau một bước, tinh thần hơi căng thẳng.
Y nhìn Tào Bằng một hồi, càng cảm thấy khó hiểu.
Mà Tào Bằng sau khi thất lễ đã nhanh chóng phản ứng.
Hắn biết hành vi của mình vừa rồi có chút hơi thái quá, nhưng cũng có thể giải thích là hắn được gặp thần tượng trong mộng, khó trách sẽ thất lễ. Quách Gia chính là nhân vật hàng đầu của tập đoàn Tào ngụy.
Đồng thời Quách Gia gặp bất hạnh. Trong tập đoàn Tào Ngụy có hai nhân vật bi kịch. một người là Quách Gia, một người là Tuân Úc, Tuân Úc thân tại tào doanh nhưng tâm tại Hán thất,
Mâu thuẫn từ đó mà phát sinh, hắn trung thành với Hán thất, làm cho Tào Tháo hạ quyết tâm ban tử cho Tuân Úc, đền ơn quốc gia.
Mà Quách Gia thì lại khác.
Y xuất thân không tốt lắm nhưng đối với nhà Hán cũng không có tình cảm đặc biệt sâu đậm.
Tổ tiên của Quách Gia là Quách Cung, là tam đại cửu khanh, nghiên cứu Tiểu đỗ luật thành một môn phái, đến đời Quách Gia thì họ Quách đã xuống dốc, cha của Quách Gia là một quan nhỏ
Miễn cưỡng có thể nói giữ được thể diện, nói Quách Gia không có tình cảm với Hán thất. Hơn nữa hắn học tập không phải là luật pháp mà là mưu lược, trong lòng càng không muốn có dây dưa gì với gia tộc, một đao cắt đứt tình nghĩa.
Tào Tháo có ơn với Quách Gia, cho nên Quách Gia quyết tâm muốn dốc sức cho Tào Tháo, nhưng mà thân thể của Quách Gia không được khỏe mạnh, khi chưa kịp thể hiện tài hoa thì đã xanh cỏ.
Sống trên đời không đến 38 năm, người đời sau nói về Quách Gia đều tỏ sự thương tiếc, Tào Bằng còn nhớ tới một câu thơ câu thơ:
"Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm" (Ra quân chưa thắng người đã mất, sử viết anh hùng lệ ướt mi). Câu thơ đó như là viết về cuộc đời Quách Gia lại càng thêm thích hợp. Còn về phàn tài trí như Gia Cát Lượng phò tá triều Chính Thục Hán bao nhiêu năm chưa chắc xứng với Xuất sư vị tiệp thân quang tử nữa hay không?
Cho nên, từ lúc trọng sinh trở lại Tào Bằng từng bước nhẹ nhàng mà đi, cuối cùng cũng có lúc không kìm chế được xúc động.
- Ta chính là Quách Gia, A Phúc làm sao lại ngạc nhiên như vậy?
Tào Bằng vội đáp:
- Sớm nghe tài năng của Quách Gia quỷ tài kinh thế, Tào Bằng thực sự ngưỡng mộ. Giờ được gặp tận mắt khó tránh khỏi kích động, mong Quách tế tửu thứ lỗi.
Nhìn xuyên vạn xuyên, mã thí không xuyên. (ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được]: ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen)
Dù Quách Gia có tu dưỡng tốt như thế nào, nghe đến câu nịnh bợ cao thâm như thế cũng rất thoải mái. Gương mặt gầy gò như hiện ra một đạo mây đỏ, hắn cười:
- A Phúc quá khen.
- Phụng Hiếu, ta mang ngươi đi xem thiết lư.
- Gia từ chối là bất kính.
Đặng Tắc cười ha hả kéo Quách Gia rời đi, Tào Bằng cũng muốn đi theo nhưng mấy người Hứa Nghi còn ở một bên nên không cách nào theo được.
Thấy Quách Gia xắp đi, Tào Bằng nhẫn không được thốt lên:
- Quách tế tửu, cần phải bảo trọng thân thể..
Quách Gia sững sờ, dừng lại nhìn Tào Bằng, nếu thay đổi là người khác nói câu này chắc chắn Quách Gia sẽ phát cáu...ta đang khỏe mạnh như thế này nói vậy không phải nguyền rủa ta sao. Nhưng gương mặt Tào Bằng chân thành làm Quách Gia không nỡ giận dữ.
- Phiền Tào tiểu đệ quan tâm, Quách Gia sẽ nhớ trong lòng.
Nói xong liền đi theo Đặng Tắc.
Nhìn bóng lưng của Quách Gia, đột nhiên Tào Bằng giơ tay tát vào miệng mình một tát.
- Lạc Dương bắc bộ, là nơi phồn hoa, là chổ Lạc Thủy, Y Thủy giao nhau, thông thương từ Đông sang Tây…
- Tứ ca có cần hỗ trợ gì không?
Chu Tán cười:
- Giúp thì không cần, có Nguyên Nhượng ở đó muốn không thành sự cũng khó. Lại nói quá vài ngày Lục Ca cũng sẽ đi rồi.
- Lục ca muốn đi đâu?
- Chủ công muốn Chung Nguyên Thường, chính là Thị Trung với thân phận Ti đãi giáo úy, nắm dữ binh mã Quan Trung trấn thủ Trường An, Tử Đan thông qua quan hệ với Tuân thượng thư, hướng Chung Nguyên Thường tiến cử Lục Ca, làm Tá Sử, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Trường An.
Tào Bằng nghe thấy không khỏi hít một ngụm khí.
Ti đãi giáo úy, danh Ngọa Hổ, là chức quan giám sát quan viên, như nói đại lý tự giống như viện Kiểm Soát thì ti đã giáo úy chính là một cơ quan độc lập, bên ngoài gọi kiểm án quan, năm thứ tư Hán Vũ Đế đổi thành Hậu bị thỉnh khứ giáo úy, gọi là Ti đãi, thời Đông Hán, khôi phục lại chức Ti Đãi giáo úy, lương hai nghìn thạch. Nói theo bổng lộc thì ti đãi giáo úy so với thời Tây Hán bị thấp hơn một chút.
Nhưng mà thời Đông Hán do có Lạc Dương nên quyền lực thực tế không nhỏ, trong tay nắm giữ 1500 quân hộ vệ, không bị chính quyền địa phương khống chế. Không ngờ Tào Tuân được điều đến Trường An
Tào Chân là người của thái tử, năng lượng không nhỏ, đồng thời khiến cho Tào Bằng cảm thấy sửng sốt
Cái tên Chung Do, Tào Bằng cũng biết, bất quá hắn biết là biết một Chung Do nổi danh nhà văn, nhà thư pháp. Thư pháp đời sau đều xuất phát từ Chung, Vương.
Vương chính là đại sư thư pháp thời Đông Tấn – Vương Hi Chi, còn Chung thì chính là Chung Do
Tào Bằng có thể nhớ về người này như vậy, thực ra chính là con của hắn - Chung Hội
Chung Do sinh ra ở đại gia tộc Chung thị, lúc nhỏ được tổ phụ giúp đỡ, thi đỗ hiếu liêm, sau đó lên chức Thượng Thư, rồi cáo bệnh từ quan, tiếp theo lại làm quan nhận chức đình úy, hoàng môn thị lang. Sơ bình năm thứ 3, Tào Tháo phái sứ giả liên lạc Lý Thôi, Quách Ký, lúc đó hai người còn hoài nghi Tào Tháo nên không tới.
Lúc đó Chung Do khuyên hai người, nói cho hai người nên tạo quan hệ tốt cùng Tào Tháo, qua Tào Tháo được triều đình thừa nhận, rồi Lý Thôi, Quách Ký giao binh mà Chung Do bày kế cứu Hán Đế.
Có thể nói, Hán Đế có khả năng chạy khỏi Trường An là do công của Chung Do, sau đó y được phong làm Ngự Sử, năm kiến an được phong làm Thượng thư phó xạ, tước Đông Vũ Đình Hầu
Lại nói, Chung Do là người trung thành với Hán Đế, lại còn là đại tộc Dĩnh Châu, Tào Tháo đối xử tốt với hắn chính là hướng các thế tộc hạ thấp tư thế, chỉ cần có tài đều có thể được trọng dụng?
Bất quá, hắn đối với Tào Bằng mà nói là quá xa vời.
Trong đầu Tào Bằng có chút bi thương, vừa kết nghĩa không lâu đã phải chia rời.
Chu Tán cười cười:
- Còn có một chuyện, Tử Đan hôm nay bày rượu ở Dục Tú Lâu, nhờ ta báo cho đệ, nhất định phải đến đúng giờ…
- Là tiệc chia tay?
- A a, đúng, mà cũng không đúng!
Chu Tán hạ giọng nói nhỏ vào tai Tào Bằng:
- Tào thúc phụ về rồi, thúc phụ muốn gặp đệ một lần.
- Tào thúc phụ?
Tào Bằng ngẩn ra, rất nhanh phản ứng:
- Có phải là Gián nghị đại phu về triều?
Chu Tán cười, phất áo rời đi.