Tào Tặc

Chương 105 : Ác Lai đấu Hổ điên (1)

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Trận đấu giữa Hổ Bôn và Hổ Vệ càng lúc càng tới gần.



Trên khắp các nẻo đường của Hứa Đô lúc này cũng đều bàn tán về trận đấu đó.



Điển Vi và Hứa Chử đều có thể nói là hổ tướng. Một người có tên Ác Lai còn một người được gọi là Hổ Điên. Hơn nữa, cả hai đều là người được Tào Tháo tin tưởng.



Trận chiến này sẽ quyết định ra ai là người số một trong đám cận vệ vì vậy mà thu hút sự chú ý của nhiều người.



Có người nói Hổ Bôn vô địch.



Có người lại cho rằng Hổ Vệ dũng mãnh.



Tóm lại tất cả mọi việc đều khiến cho trận tranh giành này thêm hứng thú.



Đồng thời Tào Tháo còn tuyên bố sau khi luận võ sẽ có thưởng. Nhưng thưởng gì thì y không nói rõ khiến cho mọi người lại càng thêm tò mò.



Ngày mùng mười tháng bảy là ngày diễn võ.



Mới sáng sớm, Tào Bằng đã tới bên ngoài Tây Uyển.



- A Phúc!



Từ xa, hắn thấy Tào Chân mặc trang phục nhung đang vẫy mình.



Tào Bằng vội vàng lên tiếng rồi thúc ngựa tới chào Tào Chân.



- A Phúc! Ta đã tìm hiểu được.



- Tìm hiểu được cái gì?



- Đám người ở lầu Dục Tú đó là sứ giả của Lã Bố. Đệ có còn nhớ cái người húc phải ta bị ngã không? Y chính là Trần Nguyên Long.



Tại dịch quán ở Hứa Đô.



Trần Đăng nằm trên giường mãi cho tới khi ánh sáng mặt trời lên cao mà vẫn chưa thèm dậy.



- Nguyên Long! Ngày hôm nay chúng ta làm gì?



Một nam tử ăn mặc kiểu văn sĩ đẩy cửa đi vào phòng. Trần Đăng quay lưng về phía cửa phòng hơi nhíu mày rồi từ từ ngồi dậy.



- Hôm nay chỉ nghỉ tại dịch quán, không có chỗ để đi.




Đó là lý do tại sao Lã Bố nóng lòng có được chức Từ Châu mục. Y cần một cái thân phận danh chính ngôn thuận. Mà chính đáng nhất đó là được Hán đế phong tặng.



Từ Châu mục...



Cái chức này đối với Lã Bố vô cùng quan trọng. Y biết Trần Đăng có quen nhiều người bên quân Tào liền nhờ y tới cầu Tào Tháo.



Còn mưu sĩ của Lã Bố là Trần Cung thì không yên tâm lắm về Trần Đăng.



Gã lệnh cho Ngụy Tục âm thầm giám sát hành động của Trần Đăng. Vì vậy mà sau khi tới Hứa Đô, biểu hiện của Trần Đăng hết sức bình thường khiến cho Ngụy Tục cũng từ từ an tâm.



Rừng phong Long Sơn?



Ngụy Tục vừa đi vừa suy nghĩ.



Y nhìn quanh thì thấy cách đó không xa có một cái tửu quán.



Ngụy Tục trong lòng mừng rõ. So với việc đi tới núi hoang để ngắm cảnh thì chẳng bằng ở đây uống rươu, ăn thịt. Truyện được copy tại Truyện FULL



Nghĩ vậy, Ngụy Tục liền bước chân vào trong tửu quán.



U...u...u



Trên bầu trời Tây Uyển vang lên tiếng kèn.



Ở đây, tinh kỳ bay phất phới. Xung quanh giáo trường có một đám lính mang binh khí bảo vệ.



Từng đoàn xe nhanh chóng chạy vào trong giáo trường khiến cho bầu không khí nóng lên.



Trên tòa vọng lâu, Tào Tháo ngồi ở chỗ cao nhất.



Hai bên vọng lâu còn có những vọng lâu nhỏ, bên trong là các tướng lĩnh của quân Tào.



Từ phía Đông, theo thứ tự là tướng của dòng họ Tào Tháo, bao gồm Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Thuần, Hạ Hầu Đôn.



Thái thú Trần Lưu là Hạ Hầu Uyên do có công việc nên không về được.



Tuy nhiên Tào Tháo vẫn dựng cho y một cái vọng lâu. Chỉ có điều, trên vọng lâu đó phủ một tấm màn, đứng bên trong thấp thoáng có thể thấy được bóng người nhưng không nhìn rõ.



Mà gia quyến của Hạ Hầu Uyên đều ở Hứa Đô nên chẳng lẽ là người nhà của y.