Tào Tặc

Chương 104 : Trách nhiệm của túc vệ

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Bữa tiệc đó diễn ra tới tận giờ Tuất mới chấm dứt. Lúc này, cửa thành Hứa Đô đã đóng. Tào Bằng liền dẫn Vương Mãi và Đặng Phạm theo Điển Mãn về phủ Hổ Bôn.



Tối nay Điển Vi thay phiên cho nên không có trong phủ. Cả bốn người đều đã uống nhiều nên sau khi vào phòng liền nhào lên giường mà ngủ.



Trong lòng Tào Bằng có chuyện cho nên chưa ngủ được ngay mà cứ nằm trằn trọc trên giường.



Hắn mặc quần áo rồi ra khỏi phòng đi dạo trong hoa viên của phủ Hổ Bôn.



Ánh trăng sáng chiếu xuống sân khiến cho khắp nơi như dát thêm một tấm lụa mỏng. Thi thoảng lại có tiếng chim đêm kêu càng làm tăng thêm sự yên tĩnh.



Tào Bằng trầm tư đi vào trong đình.



Hắn thật sự không nhớ rõ năm Kiến An thứ hai có chuyện gì xảy ra.



Cho dù Tào Bằng có đọc Tam quốc diễn nghĩa thì cũng không thể nhớ được cái năm này có chuyện gì.



Theo lý mà nói thì Lã Bố và Tào Tháo đang đối đầu với nhau nên không thể có chuyện gì liên quan.



Tại sao lại có người ở Từ Châu tới đây... Không biết là có chuyện gì?



Đúng rồi! Lã Bố chết vào năm nào?



Nhất thời, trong đầu Tào Bằng xuất hiện một đoạn trống.



Trận chiến Quan Độ... Trận chiến Quan Độ!



Trong ký ức của hắn thì trận chiến Quan Độ diễn ra vào năm Kiến An thứ năm. Mà Lã Bố chết trong trận chiến đó.



Như vậy có thể nói Lã Bố nhiều lắm là còn sống được hai năm nữa. Không đúng! Lã Bố không phải chết vào năm Kiến An thứ năm. Bởi vì trong thời gian đó còn diễn ra rất nhiều chuyện.



Trong số đó có cả chuyện Quan nhị ca đi theo Tào Tháo một khoảng thời gian rồi sau đó mới có chém Nhan Lương, giết Văn Sú, cưỡi ngựa ngàn dặm đi tìm Lưu Bị.



Nếu như vậy thì Lã Bố chết vào năm Kiến An thứ ba, hoặc là sớm hơn?



Tào Bằng càng nghĩ càng loạn.



Những tin tức liên tục xuất hiện trong đầu khiến cho hắn cảm thấy bối rối. Nhưng đột nhiên, Tào Bằng thấy có cái gì đang cắn gấu quần của mình. Hắn cúi đầu xuống thì thấy một con thỏ trắng chẳng biết ở đâu chạy tới đang ngồi xổm dưới chân.



"Trong phủ Điển Vi lại có thỏ?"



Tào Bằng cúi đầu, ôm lấy con thỏ lên.



"Không thể có chuyện này..." Điển Vi và Điển Mãn không phải là người có tình yêu. Nếu nói bọn họ ăn thỏ thì Tào Bằng còn tin, nhưng bảo nuôi thì có đánh chết hắn cũng không tin. Hơn nữa, cái loại sinh vật như thỏ cũng chỉ có các cô gái mới thích nuôi.



Nhưng trong phủ Hổ Bôn hầu như toàn là thanh niên.



Lúc trước, Tào Tháo từng đưa tới cho Điển Vi hơn hai mươi tỳ nữ nhưng y cảm thấy rắc rối vì vậy mà đẩy hết tới Ô Bảo, không để ở trong phủ.



"Vậy con thỏ này ở đâu ra?"



Tào Bằng còn đang thắc mắc thì nghe thấy từ xa vọng tới tiếng bước chân nhẹ nhàng.



Từ khi tiến vào giai đoạn Dịch Cốt, thính lực của Tào Bằng tăng lên rất nhiều.



Hắn vội vàng tránh ra phía sau đình rồi nhìn theo hướng bước chân thì chỉ thấy dưới ánh trăng có một cái bóng mông lung. Khi cái bóng tới gần, Tào Bằng thấy đó là một người con gái.



Nhìn tuổi nàng thì ước chừng mười hai, mười ba tuổi, cao hơn những người cùng lứa một chút. Nàng mặc một cái váy dài màu vàng, tóc búi lên cao.
Hiện tại, hắn còn xuyên thời gian, rồi biến thành một người khác. Cái chuyện hoang đường như thế này nếu là ở kiếp trước thì còn lâu hắn mới tin.



Nhưng hiện giờ sự thực lại đang diễn ra trước mắt thì ai dám nói trên đời này không có quỷ thần?



Nếu không có quỷ thần thì chuyện của hắn nên giải thích như thế nào?



Khổng Phu tử đã từng nói việc quỷ thần không phải là chuyện mà người tục có thể bàn luận. Điều đó có phải là Khổng Phu tử cũng cho rằng trên đời này có quỷ thần hay sao?



- A Mãn! Ngươi đi tìm thuật sĩ mà làm phép đi.



Điển Mãn cảm thấy thắc mắc:



- Tại sao?



- Nơi này lạnh quá. Ngươi cũng biết quá lạnh dễ sinh chuyện. Ngươi mời pháp sư tới làm phép cầu bình an đi.



Vừa nói, hắn liền xoay người để di ra.



Khu phía sau này đúng là quái dị. Vốn Tào Bằng cũng không sợ hãi nhưng cái suy nghĩ về người con gái kia vẫn xuất hiện trong đầu khiến cho hắn cảm thấy sởn gai ốc. Nhưng đúng lúc hắn xoay người thì đột nhiên dừng lại.



- A Phúc! Có chuyện gì vậy?



- Tại sao ở đây lại có cánh cửa? Truyện được copy tại Truyện FULL



Tào Bằng nhìn vào góc sân không chớp mắt mà hỏi.



Điển Mãn nở nụ cười:



- Bên kia là nơi ở của Chủ công. Sau khi tới Hứa Đô, chủ công nói với cha ta mở ở đây một cánh cửa để tiện cho việc qua lại. Ngươi cũng biết chủ công rất tin tưởng cha ta. Trước kia ở Duyện Châu, ngài thường kéo cha ta uống rượu. Vì vậy mà mở cửa ở đây tiện cho việc đi lại.



Tào Bằng nghe thấy vậy thì trở nên đăm chiêu...



- A Mãn! Huynh thích ăn thỏ đúng không?



Điển Mãn ngẩn người:



- Sao ngươi biết? Nếu ngươi không nói thì đúng là ta không nhớ. Lâu rồi ta chưa được ăn thịt thỏ.



- Sau này đừng có ăn thỏ nữa.



- Tại sao?



- Ăn nhiều tới lúc con thỏ nó về tính sổ với ngươi.



Tào Bằng quay đầu bước đi. Trong lòng hắn ít nhiều đã hiểu cô bé kia có thể là người nhà của Tào Tháo hoặc là tỳ nữ trong phủ.



Không đúng, nhìn cách ăn mặc của cô thì không phải là tỳ nữ mà nhất định là gia quyến của Tào Tháo.



Còn Điển Mãn nghe thấy vậy thì rùng mình.



- A Phúc! Chờ ta với.



Gã vội vàng đuổi theo Tào Bằng rồi nhẹ giọng hỏi:



- Có thỏ tinh thật không?