Tào Tặc
Chương 103 : Trách nhiệm của túc vệ
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
Thể trạng của Tào Chân chẳng khác nào một con trâu. Đối phương hơi sau nên bị ngã ra đất. Đám đồng bọn của y nhanh chóng tới đỡ dậy.
- Mắt ngươi mù hay sao?
Một tên văn sí há miệng ra mắng.
Tào Chân nghe vậy thì nổi giận:
- Ngươi chửi ai?
- Chửi ngươi... Đi đường không có mắt chẳng phải là mù thì là gì?
Tào Chân cũng là một người ngang ngược, nghe đối phương nói vậy thì làm sao có thể nhịn nổi. Y không nói hai lời bước tới túm lấy cổ áo đối phương.
- Trọng Lễ không được vô lễ. Không nhanh tới xin lỗi?
Người bị va phải lúc này đã đứng vững liền mở miệng quát bảo.
Tào Bằng cũng tới kéo Tào Chân lại.
- Hai vị công tử xin đừng có để ý. Vị bằng hữu của ta uống nhiều rượu nên ăn nói có phần xúc phạm, xin hai vị công tử lượng thứ.
Người nọ ước chừng ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, cử chỉ văn nhã, có chút phong độ.
Mà nghe âm thanh của y thì không phải là người Hứa Đô, cũng không phải giọng Dự Châu, rất nhẹ, rất mềm. Có điều, âm thanh của y có chút gì đó quái dị.
Tào Chân trợn mắt nhìn đối phương rồi buông tay ra.
Y vừa mới từ trong nhà lao ra cho nên cũng không muốn gây chuyện. Nếu đối phương ăn nói mềm mỏng y cũng không muốn làm quá.
Tào Chân hừ một tiếng rồi xoay người cùng Tào Bằng bỏ đi.
Tào Bằng và người thanh niên kia cười cười, chắp tay, sau đó cũng xoay người đi.
- Trọng Lễ! Ngươi làm cái gì vậy?
Tào Bằng chợt nghe thấy loáng thoáng tiếng người thanh niên kia trách mắng:
- Nơi này không phải là Hạ Bì. Chúng ta được sự ủy thác của Ôn Hầu tới đây làm sao có thể hành động theo cảm tính?
"Hạ Bì? Ôn Hầu?"
Tào Bằng giật nảy người, bỗng nhiên dừng lại mà nhìn về phía mấy người đó.
"Bọn họ là người của Lã Bố?"
- A Phúc có chuyện gì vậy? Tại sao lại ngây người ra đó?
- Những người ngày dường như không phải tầm thường...
- Đỗ Tập? - Tào Chân nghi ngờ nói:
- Đệ nói là Đỗ Tử Tự sao?
Tào Bằng cũng không biết Đỗ tử tự là ai. Nhưng nhìn nét mặt của Tào Chân thì dường như đó là một nhân vật khó lường. Vì vậy mà hắn quay sang nhìn Tào Tuân thì nhận được cái gật đầu.
- Đỗ Tử Tự là người Định Lăng ở Dĩnh Xuyên, cũng là danh sĩ Dĩnh Xuyên. Tằng tổ phụ Đỗ An và tổ phụ Đỗ Căn của y đều là người có danh vọng cùng với chức vụ cao trong triều đình. Khi xảy ra loạn Thái Bình, y tới Kinh Châu. Lúc đó, Lưu Cảnh Thẳng thủ Kinh Tương đối với y vô cùng kính trọng. Năm trước, chủ công đón bệ hạ ở Lạc Dương, Đỗ Tập liền trở về quê nhà, được bổ nhiệm là huyện lệnh Tây Ngạc. Lúc đó, Tây Ngạc hơi hỗn loạn, trộm cướp triền miên. Đỗ Tập có can đảm, mặc giáp cầm thương xuất binh chém mấy trăm tên cường đạo. Sau đó cường đạo phá thành, người đó thu nạp dân chúng, nhưng không hề có một ai theo giặc.
- A!
Tào Chân lại nói tiếp:
- Lần này chủ công để cho Chung Nguyên thường làm Tư Lệ hiệu úy. Chung Nguyên Thường chọn Đỗ Tập là Nghị Lang tham quân đi cùng với Quan trung.
- Đỗ Tập không phải là người đơn giản.
- Tất nhiên là không hề đơn giản... Đúng rồi, đang yên lành nhắc tới y làm gì?
Tào Bằng nói:
- Mấy người chúng ta vừa mới va chạm chính là khách của Đỗ Tập. Căn phòng đó cũng là do Đỗ Tập đặt.
Tào Chân nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Nói như vậy thì những người đó tới đây chắc là có chuyện.
Chu Tán liền tiếp lời:
- Đỗ Tập là một người kiêu ngạo, chỉ trọng người có phẩm đức cao. Hơn nữa, y hết sức coi trọng dòng dõi, nếu không phải là quý nhân thì y không hề ra mặt sắp xếp. Ngươi cũng biết, tầng ba của lầu Dục Tú không phải là một nơi có thể đi lên dễ dàng.
Điển Mãn và Hứa Nghi lúc này đã chuếnh choáng.
Còn Vương Mãi và Đặng Phạm thì khó chen miệng vào nên chỉ biết nhìn Tào Bằng và Tào Chân.
Tào Chân suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi! Vốn chỉ là sự hiểu lầm, chúng ta không nên để ý... Giọng Từ Châu à? Để ta hỏi thăm thêm một chút.
Y có thể thấy được Tào Bằng rất hứng thú với mấy người đó vì vậy liền có ý định để ý tới.
Tào Bằng cũng nói:
- Đúng vậy. Dù sao thì chuyện này cũng không quan hệ tới chúng ta. Hôm nay chúng ta đưa tiễn Tứ ca và lục ca, không nên nói chuyện mất hứng. Tứ ca! Lục ca! Hai người tới Lạc Dương và Trường An, đệ chúng hai huynh phát triển được kế hoạch lớn, làm nổi danh bát nghĩ chúng ta. Đệ xin mời hai huynh một ly.
Đám người Tào Chân cũng đều nâng ly lên.
Chu Tán và Tào Tuân cũng nở nụ cười, không từ chối bất cứ người nào.