Tào Tặc

Chương 109 : Phúc đấy họa đấy

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Sắc mặt Tào Hưu lạnh lùng, hai tay giơ về phía sau rồi khép lại ở giữa.



Binh đao thuẫn lập tức di chuyển vào trung ương. Cùng lúc đó, kỵ quân theo hồi trống cũng hét lên rồi lao về phía binh đao thuẫn.



Kỵ quân Hổ Bôn đang trang bị đoản cung và trường đao.



Đầu tiên, bọn họ nhanh chóng xạ tiễn rồi vung đao vọt tới.



Trước kia không có bàn đạp và yên thì quân kỵ chủ yếu tập kích và quấy rối là chính. Kỵ quân được yêu cầu rất cao về thuật bắn cung, người bình thường không thể làm được.



Mà nay có thể hai bảo bối đó thì tình trạng lại khác.



Quân kỵ có thể sử dụng chiến mã tăng lặng xung kích mà bổ hay chém.



Trường đao mà quân Hổ Bôn sử dụng đều dùng gỗ kẹp lại. Nếu không người mượn thế ngựa, ngựa tiếp sức người có thể xẻ một người ra làm hai khúc. Sau khi kỵ quân nhảy vào đội hình binh đao thuẫn liền liên tục bổ chém khiến cho đối phương không thể nào tới gần. Chưa nói cưỡi ngựa còn có thể dùng chân đề đánh đối phương. Đây là tác dụng của bàn đạp khiến cho việc cưỡi ngựa càng thêm linh hoạt.



Quân Hổ Vệ thấy đấu pháp như vậy thì chỉ trong nháy mắt đã tán loạn.



- Quân kỵ! Cho quân kỵ xông lên.



Hứa Định hét to một tiếng rồi thúc ngựa xông ra. Phía sau lưng y, ba trăm kỵ binh liền hành động lao về phía quân Hổ Bôn. Có điều việc quân kỵ phóng ra rõ ràng đã chậm.



Dưới sự giúp đỡ của quân đao thuẫn, quân trường mâu của Hổ Bôn đã thuát ra, dựng trận ngăn cản kỵ quân Hổ Vệ.



Gò má của Hứa Chử giật giật liên tục, tay nắm chuôi đao mấy lần định xông ra. Đúng lúc này tiếng thanh la dồn dập vang lên. Đó là tín hiệu thu binh.



Tào Tháo cảm thấy mỹ mãn, nhìn hai phe binh mã giằng co mà nở nụ cười.



- Công Nhân.



- Có.



- Mời Tào đại sư tới đây.



Đổng Chiêu lập tức hiểu được ý của Tào Tháo liền xoay người bức đi.



Vừa đi, Đổng Chiêu vừa nói thầm: "Có lẽ chủ công định trọng dụng Tào Cấp."




Lúc này, chúng tướng trên vọng lâu đều lao xuống, ngăn cản Hứa Chử và Điển Vi.



Tào Hồng đột nhiên bật cười ha hả.



- Đi thôi! Không đánh nhau đâu.



- Thúc phụ không đi ngăn họ lại sao?



- Ngăn cái gì mà ngăn? Hứa Chử cũng không phải là kẻ ngu... Ngươi cho rằng hắn thật sự muốn quyết đấu với Điển Vi? Hắn chỉ muốn tìm một bậc thang cho mình xuống đài. Nếu thực sự đánh nhau, Điển Vi có bàn đạp làm ưu thế. Trước đây cả hai người tám lạng người nửa cân thì bây giờ...



Tào Hồng cười rồi lắc lắc đầu.



Lúc này, Tào Bằng cảm thấy Tào Hồng thật sự bình tĩnh tới mức làm cho người ta chán ghét. Chẳng cần biết bọn họ có đánh nhau hay không, ít nhất thì cũng nên ra ngăn cản lại. Chẳng lẽ người khác không biết tới điều đó mà chỉ có mình ngươi thông minh thôi hay sao?



Tào Hồng liếc mắt nhìn Tào Bằng rồi đột nhiên nói:



- Ta biết rất nhiều người không thích ta. Nhưng thế thì sao? Chỉ cần chủ công tin ta là được...



- Ta có thể chiến đấu, có thể lĩnh binh, lại không kéo bè kết phái. Chủ công nói Quân Minh là Thiên Cô tinh nhưng thật ra ta mới là Thiên Cô tinh. A Phúc! Có đôi khi ngươi không thể làm thế nào khác được, cho dù thế nào cũng phải có bản lĩnh mới được...



Tào Bằng ngạc nhiên nhìn theo Tào Hồng. Chỉ thấy y bước xuống lầu, bóng lưng làm cho người ta có cảm giác hiu quạnh. Có lẽ Tào Hồng đúng thật là Thiên cô tinh. Mà trong lịch sử Tào Hồng đúng là làm được điều đó. Cho dù Tào Phi muốn động tới y thì cũng có người đứng ra nói cho. Trong dòng họ Tào, người trường thọ tới già mới chết dường như chỉ có một mình Tào Hồng.



Thật ra những thứ tham lam, keo kiệt đối với y chỉ là sự ngụy trang trong quân Tào mà thôi. Gần vua như gần cọp. Cho đến Tiêu Hà còn phải tự vơ vét của cải mà bỏ đi nói gì tới Tào Hồng? Chư nói vị huynh trưởng trong tộc của y ở lịch sử nổi danh là một người đa nghi...



Tào Bằng thở dài rồi theo Tào Hồng đi xuống khỏi vọng lâu.



Tào Tháo vọt xuống giáo trường, không nói hai lời liền rút cây roi ngựa của Điển Vi sau đó đánh Hứa Chử.



- Hai người các ngươi muốn đánh nhau sao? Vậy trước tiên hãy tỉ thí với ta trước.



Điển Vi vội vàng nháy xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Tào Tháo.



Còn lúc này Hứa Chử như tỉnh lại, xoay người xuống ngựa sóng vai quỳ bên Điển Vi.



- Hứa Chử mê muội. Xin chủ công trách phạt. Điển Vi không đáng bị dụng hình. Thực ra Trọng Khang cũng chỉ vì không chịu nổi nên làm cho Chủ công nổi giận.