Tào Tặc

Chương 11 : Ta có chí bay cao

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Trả lời vấn đề này, Tào Bằng cho thấy rõ ràng đã lén thay đổi khái niệm.



Ý của thiếu niên vốn định đánh đố với Tào Bằng bởi vì y cho rằng Tào Tháo cơ bản không thể chiến thắng được Viên Thiệu. Ý của gã là:" Nếu Tào Tháo thua thì ngươi nói thế nào?"



Nhưng không biết có phải do Tào Bằng cố ý hay hiểu sai ý của gã mà cố tình nói ra đáp áp "sinh linh lầm than".



Cái đó hoàn toàn trái ngược với ý định của gã.



Thiếu niên cuống lên, chuẩn bị mở miệng, chợt nghe Bàng Quý nói:



- Hay tiểu hữu nghĩ rằng Tào Tháo là trung thần của nhà Hán.



Tào Bằng nói:



- Tào Tháo có phải trung thần của nhà Hán hay không thì xin thứ cho tiểu tử không trả lời. Nhưng tiểu tư tin rằng, Tào Tháo không thể cướp nhà Hán. Tiểu tử chưa từng gặp Tào công nhưng cũng nghe nói năm đó khi các chư hầu liên kết thảo phạt Đổng Trác, chỉ có Tào Tháo bất chấp thương vong, chiến đấu anh dũng, thậm chí còn suýt mất mạng. Còn Viên Thiệu thì ngược lại, thân là minh chủ chư hầu nhưng vào lúc quan trọng thì dẫm chân tịa chỗ, để mặc cho Đổng Trác bắt bệ hạ dời đô... Người như vậy mà là trụ cột của nhà Hán hay sao? Còn việc ngài nói Tào Tháo bốn đời tam công thì đó là do tổ tiên gây dựng nên có liên quan gì tới y? Ngài không nhớ Viên Thiệu ở Hà Bắc từng có ý lên ngôi đế. Thái thú U Châu không chịu thông đồng với y cho nên bị Viên Thiệu làm hại. Lại còn có Viên Thuật ở Hoài Nam sớm có lòng tạo phản. Lúc bệ hạ gặp nguy hiểm, chư hầu, thậm chí cả Lưu Kinh Châu cũng không để ý, chỉ có Tào Tháo đưa binh tiếp đón. Chẳng lẽ đó là việc của gian thần hay sao?



Nói tới đây, Tào Bằng đã đạt được mục đích.



Hắn không muốn hơn thua với đám người Bàng Quý, Tư Mã Huy mà chỉ hy vọng có thể qua cách này tạo ấn tượng với họ.



Hai chữ Danh sĩ không phải muốn có là được mà phải được những người khác tán thành.



Hiện tại, Tào Bằng cũng không hy vọng Tư Mã Huy và Bàng Quý chấp nhận cách nói của mình nhưng muốn qua cách này để lưu lại ấn tượng với họ.



Sau khi nói xong, Tào Bằng chắp tay vái:



- Tiểu tử tài hèn học ít. Vừa rồi chỉ là nói mấy lời cảm nhận nên hơi đắc tội, xin hai vị tiên sinh tha thứ. Không dám quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi. Tiểu tử xin cáo lui.



Nếu đã đạt được mục đích thì rút lui...



Nếu còn tiếp tục thảo luận chỉ sợ sẽ lòi ra điểu yếu...



Đó cũng là một nguyên nhân khác mà Tào Bằng không tìm tới nương tựa Tào Tháo ngay.



Trở về cái thời đại này, hắn cần thời gian để làm cho kiến thức của mình phong phú. Vừa rồi hắn đã phải vắt hết óc. Nhưng hắn biết nếu tiếp tục thảo luận tới những nội dung càng sâu thì sẽ không biết nói gì nữa.



Tào Bằng xoay người, bình tình quay lại ngồi xuống bên cạnh cha mẹ.



Ngồi cạnh mẫu thân, hắn mới cảm thấy toát mồ hôi. Vừa rồi nói chuyện với Bàng Quý và Tư Mã Huy không chỉ cần sự can đảm mà còn rèn luyện tinh thần của hắn. Từ nay về sau, cái cuộc sống của hắn ở thời đại này có lẽ còn có rất nhiều những lần tranh luận như thế. Khảo nghiệm hôm nay chính là tiếng gáy đầu tiên của hắn khi tới thời đại này, hy vọng có được một kết quả tốt.



Vương Mãnh và Tào Cấp ngây người nhìn Tào Bằng.



Ánh mắt của Vương Mãi nóng bỏng, nắm chặt hai tay giơ lên trước ngực thể hiện sự kích động. Còn Trương thị thì biểu hiện càng rõ. Nàng ôm chặt Tào Bằng, đồng thời ngẩng đầu nhìn trộm Bàng Quý và Tư Mã Huy.



Bàng Quý và Tư Mã Huy im lặng...



Cả hai không ai mở miệng nhưng rõ ràng là bị lời nói của Tào Bằng tác động..



Năm Kiến An này, Tào Tháo vừa mới đón thiên tử, nhưng chưa thống nhất được phương Bắc. Trong mắt rất nhiều người thì bá chủ thực sự của phương Bắc không phải là Tào Tháo mà là Viên Thiệu - Viên Bản Sơ chiếm cứ Hà Bắc. Bất kể từ gia thế, danh vọng hay thực lực thì ở phương Bắc, Viên Thiệu chính là bá chủ duy nhất... Tào Tháo? Đúng là người này không hề kém nhưng xét cho cùng vẫn có sự chênh lệch với Viên Thiệu.



Có lẽ, chúng ta phải thực sự suy xét xem Tào Tháo và Viên Thiệu ai mới là người có khả năng cứu lại nhà Hán?
- Tư Mã tiên sinh bảo chúng ta tới đây tặng chiếc xe này cho lệnh lang không phải đi bộ. Tiên sinh có nói nếu lúc nào lệnh lang rảnh thì tới đàn khê ở Tương Dương. Chỉ cần nói tên tiên sinh là có thể tìm được... Tiên sinh còn nói mong các vị hãy bảo trọng.



Vương Mãnh vội vàng tạ ơn:



- Đa tạ Nguyên An tiên sinh và Đức Tháo tiên sinh.



Hai tên kỵ binh cũng không dài dòng, thúc ngựa đi.



Nhìn chiếc xe trong tiểu viện, Vương Mãnh và Tào Cấp sửng sốt mất một lúc.



- Hiền đệ! Chúc mừng ngươi.



Vương Mãnh từ từ tỉnh táo lại mà cười nói:



- A Phúc chắc chắn đã được Nguyên An tiên sinh tán thành. Thành tựu sau này của a Phúc chắc chắn không thể đo được.



Tào Cấp ngây người, mất một lúc mới lẩm bẩm:



- Đây là cho ta?



- Ha ha! Không phải cho ngươi mà là cho a Phúc.



- A Phúc! Con của ta?



Một lúc sau, Tào Cấp mới bừng tỉnh mà vui mừng gần như phát điên.



Trương thị tức giận mắng:



- Không phải con của ngươi thì là con của ai?



Vương Mãnh cũng cười nói:



- Ta cũng muốn có một đứa con như nó. Nhưng chỉ tiếc là ta không có cái phúc đó...



- A phúc là con ta! A Phúc là con ta.



Tào Cấp cười ha hả, nhưng hai hàng lệ liên tục chảy ra.



- Tương lai của con ta... Nói như vậy, tương lai của con ta không phải là người bình thường. Con của ta có tiền đồ.



Tào Bằng nép vào mẹ nhìn Táo Cấp đang cười khóc điên cuồng mà ánh mắt hơi ươn ướt. Trên này này không có gì bằng tâm của phụ mẫu. Nhớ ngày đó, thân thể Tào Bằng bị bệnh, tính cách có chút khác thường khiến cho Táo Cấp thường khóc thầm.



Có cha mẹ nào không muốn con mình trưởng thành?



Nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao.



Nhưng nay, Tào Bằng chiếm được thân thể của Bàng Quý đã mở rộng cánh cửa mà trước nay Tào Cấp không dám nghĩ đến.



Con đường thành công có cả hàng nghìn, hàng vạn con đường.