Tào Tặc

Chương 129 : Trần Đăng - Tiết Châu

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Hồ Hoa trong Tam Quốc diễn nghĩa chính là Nghị lang. Nhưng có thể đây là một sự trùng hợp. Bởi vì trong Tam Quốc diễn nghĩa khi qua năm quan, trảm sáu tướng dường như không phải ở Trần Lưu.



Hồ Hoa sợ tới mức toát mồ hôi, đồng thời cung mắng thầm: "Cái tên tiểu tử này làm lão hán sợ chết!"



- Tuổi?



- Năm nay hai mươi hai.



- Nguyên quán...



- Bản địa... Có thể tính là huyện Ngữ.



Tào Bằng lại hỏi:



- Cái tên đã chết kia có lai lịch thế nào?



- Chuyện này...



Hồ Ban nuốt nước bọt, đột nhiên quỳ sụp xuống:



- Công tử! Thật sự ta không thể trả lời... Nếu ta trả lời thì chỉ sợ tính mạng không giữ được.



- Cái gì?



Tào Bằng ngẩn người rồi quay đầu nhìn Đặng Tắc.



Nét mặt Đặng Tắc có chút nghiêm trọng đi tới bên cạnh Bộc Dương Khải rồi thấp giọng nói chuyện với nhau.



Tào Bằng nghĩ một chút rồi bước tới bên cạnh Hồ Ban sau đó vỗ vai gã:



- Có một số việc mà ta phải nói rõ với ngươi. Thật ra ta cũng không cần phải hỏi nhiều như vậy, chỉ có điều nể mặt lão nhân gia mà thôi. Nhưng nếu ngươi không trả lời thì ta sẽ đưa ngươi tới phủ nha, tin rằng khi tới đó ngươi cũng không thể chịu nổi mà cuối cùng còn có kết quả thê thảm. Tội nhẹ thì tới làm khổ sai ở biên giới, ba năm không được về nhà. Còn nặng thì đầu rơi xuống đất, cha của ngươi cho tới chết cũng không có người chăm sóc. Ngươi và ta hợp tác, ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi. Ngươi có thấy người đó không...



Tào Bằng chỉ về phía Hứa Nghi:




- Chuyện tình tới giờ ngươi còn không thành thật. Ngươi có nói hay không?



Hồ Hoa tiến lên, giơ trúc trượng lại muốn đánh. Hồ Ban ôm chân Hồ Hoa khóc rống lên:



- Cha ơi, thật là con không biết. Con chỉ muốn người được tốt một chút chứ không nghĩ gì như vậy.



Xem ra Hồ Ban không rõ lắm. "Đại đầu!" Đặng Tắc đột nhiên nói. Hứa Nghi liền bước lên phía trước, đáp: "Dạ!"



- Ngươi cùng tướng quân Hạ Hầu có quen biết chứ?



Hứa Nghi gật đầu nói:



- Hạ Hầu thúc phụ cùng gia phụ có rất nhiều giao hảo, từng cùng hắn thư từ.



- Ngươi trong đêm nay xuất phát, đi về Trần Lưu, đem chuyện tình ở đây thông báo với tướng quân Hạ Hầu… Nói Lôi Tự đúng là một tội phạm…



- Dạ!



Hứa Nghi vội vã đi về phòng, một lát sau quần áo y phục đã chỉnh tề. Hắn mang theo hai người tùy tùng, nhắn nhủ Tào Bằng một chút, giao mấy người tùy tùng cho Tào Bằng sai khiến, sau đó lợi dụng đêm đen vội vàng rời đi.



- Bộc Dương tiên sinh, những người này làm sao bây giờ?



Bộc Dương nhìn liếc qua Hồ Ban một cái, thở dài nói với Hồ Hoa:



- Hồ Hoa! Trong vùng lân cận gần đây có vị tiên sinh nào có thể trị thương không?



- À, có!



- A Phúc. Ngươi phái hai người cưỡi ngựa đưa Hồ Hoa đi mời thầy thuốc.



Tào Bằng đáp một tiếng liền giao sự việc phó thác cho Đặng Phạm. Đặng Phạm kêu hai gã tùy tùng đưa Hồ Hoa rời đi. Nhìn những người bị thương nằm trong sân, Tào Bằng cũng thở dài một tiếng. Mặc dù Hồ Ban thành thật khai báo nhưng mà theo Đỗ luật người này chắc phải bị trảm một đao. Nghĩ tới đây, Tào Bằng lắc đầu, xoay người muốn tìm Chu Thương.