Tào Tặc

Chương 128 : Thu mã tặc Hồ Ban

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Xương hông của Tào Bằng giống như đang bị vặn, đánh bay tên trộm ngựa.



Cú va chạm đó dường như ẩn chứa một thứ lực lượng kỳ quái. Mà trong cái không gian nhỏ hẹp không có khả năng sử dụng nhiều lực lượng đến vậy.



Tuy nhiên tên mã tặc vẫn như bị một bàn tay vô hình khổng lồ đánh trúng mà văng ra ngoài tới bốn, năm thước.



Gã rơi phịch một cái xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như bị tê liệt, rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.



- Tiểu Ngũ!



Tên trộm ngựa cầm hai cây gậy gõ trong tay kêu to. Y nghiêng đầu sang nhìn Tào Bằng mà quát:



- Tiểu súc sinh. Ta liều mạng với ngươi.



- Ngươi mắng ai là tiểu súc sinh?



- Chửi ngươi...



Tào Bằng cười ha hả:



- Đúng vậy! Ngươi chẳng qua cũng là một tên súc sinh mà thôi.



- Tiểu Tam! Không ham đánh. Đi mau. - Gã thanh niên ở phía sau quát to. Không để cho y kịp dứt lời, chợt nghe một tiếng quát vang lên bên tai.



- Cẩu tặc! Dám quấy rầy giấc mộng của nhị gia thì làm sao mà đi được?



A- A...



Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên...



Chờ khi tên thanh niên quay đầu lại thì thấy hai tên đồng bọn dẫn ngựa đã ngã xuống bậc cửa.



Một tên bị chặt đứt một cánh tay còn một người thì bị chặt đứt chân. Người bị chặt đứt một tay nhìn có thể nói là thê thảm, máu chảy đầm đìa hết sức khủng bố. Trên bậc cửa là một thiếu niên hùng dũng đang âm trầm nhìn y.



Chiều cao của y và thiếu niên xấp xỉ nhau, nước da đều có màu cổ đồng.



Trên người gã mặc một chiếc áo chẽn, trong tay cầm một thanh cương đao sắc bén.



- Nhanh chóng phá vây chạy đi.



Tên thanh niên thấy tình hình không ổn, liền quan to một tiếng mà nhắc nhở những người khác.



Có điều không cần y nhắc nhở thì đám đồng bọn, ngoại trừ tên trộm ngựa đang ác chiến vơi Chu Thương ra đều nằm hết trên mặt đất.



Phía sau, Tào Bằng không chút hoang mang đối diện với song côn của tên trộm ngựa hắn đột nhiên lách người



Chân trái rướn tới, chân phải đạp mạnh. Còn bàn tay thì đột nhiên vung quyền đánh cho đối phương ngã ra đất.



Bán bộ Băng quyền...



Một quyền đó của Tào Bằng nhìn qua lực lượng cũng không lớn nhưng không ngờ lại ẩn chứa sức mạnh đến vậy. Tên trộm ngựa nhìn thì cao và rắn chắc hơn Tào Bằng nhưng lại bị một quyền của hắn đánh cho gẫy xương mà kêu lên thảm thiết.



- Ngươi có thể chọn ta hoặc chọn hắn...



Tào Bằng cười cười nói với tên thanh niên trộm ngựa...



Sắc mặt tên thanh niên lập tức trở nên khó coi.


Hứa Nghi cười ha hả, khoát tay một cái liền có mấy tên tùy tùng kéo mấy tên mã tặc đi ra ngoài.



- Các ngươi sao lại giết người?



- Dựa theo hình luật nhà Hán thì người ăn trộm ngựa quan khắc chữ lên mặt, lưu đầy ba ngàn dặm. Nếu phạm tội nghiêm trọng thì có thể bị chém, rồi trình báo lên trên.



Đặng Tắc đột nhiên mở miệng nói. Truyện được copy tại Truyện FULL



- Còn về phần như thế nào là nghiêm trọng thì đại Đỗ luật có nói, chưa được phép mà một mình tới gần ngựa quan đó là nghiêm trọng. Nhưng với Đỗ luật thì ăn trộm từ ba con ngựa trở lên mới là nghiêm trọng. Bọn ngươi ăn trộm tọa kỵ của bản quan thì cần phải theo Đại đỗ luật hay là Đỗ luật đây?



Vị đình trưởng Cao Dương đình liên tục thốt lên:



- Đỗ luật! Tất nhiên là lấy Đỗ luật làm chuẩn.



- Vậy thì còn phải xem lệnh lang có chịu phối hợp hay không.



- Cái tên nghiệt tử này. Công tử hỏi ngươi cái gì, ngươi phải trả lời cái đó. - Vị đình trưởng rống lên, đồng thời bên ngoài vọng vào mấy tiếng kêu thảm thiết.



Sau đó có tiếng bước chân đi vào bên trong. Đám tùy tùng của Hứa gia mang theo ba cái đầu người còn chảy máu ròng ròng đi vào. Sắc mặt cả đám ăn trộm ngựa liền tái nhợt.



Đám kẻ trộm bình thường làm sao có thể thấy được cảnh tượng như thế này?



Tào Bằng nhìn người thanh niên:



- Tên của ngươi?



- Tên của hắn...



- Lão nhân gia! Ta đang hỏi hắn. Nếu người còn nói nữa thì đừng trách ta vô lễ. - Tào Bằng đột nhiên quay đầu lại rồi trừng mắt.



Vị đình trưởng liền ngậm miệng ngay lập tức.



- Ta! Ta tên là Hồ Ban.



"Hồ Ban?"



Cái tên này đối với Tào Bằng nghe có chút hơi quen tai.



"Chẳng lẽ trong Tam quốc diễn nghĩa đã xuất hiện rồi hay sao?"



Tào Bằng đột nhiên nhớ tới cái tên Hồ Ban này hình như đã xuất hiện ở trong Tam quốc Diễn Nghĩa. Còn nhớ khi Quan nhị ca cưỡi ngựa ngàn dặm, qua năm quan, chém sáu tướng thì hình như là có người này. Có điều trong Diễn nghĩa nói Hồ Ban dường như là người nhà quan lại, hay là tướng lãnh của quân Tào gì đó.



Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn về phía vị đình trưởng Cao Dương đình.



- Lão nhân gia! Người tên là gì?



- Lão nhi! Lão nhi tên là Hồ Hoa. Công tử! Lão nhi cũng không theo kẻ trộm, từ năm ba mươi bảy tuổi đã được làm đình trưởng, đến nay đã hơn hai mươi năm. Cho dù là dưới thời giặc Khăn Vàng, lão nhi cũng không theo. Nếu ngài không tin thì có thể hỏi thăm những người quanh đây.



Đặng Tắc thấp giọng hỏi:



- A Phúc! Có chuyện gì sao?



Tào Bằng cảm thấy nhức đầu vội vàng an ủi:



- Lão nhân gia! Người hiểu lầm rồi, ta chỉ hỏi thế mà thôi.



Hắn thầm mắng: "Ngươi là một tên đại lừa dối. Cái thứ đình trưởng mà cũng đòi làm nghị lang hay sao?