Tào Tặc

Chương 145 : Lấy thúng úp voi

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Sau khi xem công văn sẽ không khó mà phát hiện được một cái quy luật. Có mấy năm trong quá khứ, những người tới làm huyện lệnh Hải Tây đều không phải là hạng người giá áo túi cơm.



Cho dù là triều đình cắt cử hay do địa phương cử đến thì cũng có rất nhiều người mang theo mục đích tốt tới Hải Tây để nhậm chức. Trong số đó bao gồm cả phụ thân Phùng Siêu là Phùng Viên. Nhưng gần như tất cả mọi người đều gặp phải một cái sai lầm đó là quá nóng vội. Mỗi người đều hy vọng nhanh chóng làm Hải Tây khôi phục lại bình thường. Vì vậy mà họ tập trung người, tấn công, tiễu trừ đạo phỉ. Ngay cả Phùng Viên cũng hy vọng thông qua việc đả kích tư thương buôn muối, khống chế con đường đó mà tăng cường lực lượng cho Hải Tây. Không thể phủ nhận, một khi bọn họ thành công sẽ làm cho huyện Hải Tây có một sự thay đổi thật lớn.



Nhưng vấn đề, huyện Hải Tây từ xưa tới nay không thể nào thay đổi trong ngày một, ngày hai. Những người đi trước lần lượt mang tới cho Hải Tây niềm hy vọng rồi lại lần lượt đẩy Hải Tây lâm vào cảnh tuyệt vọng.



Đến cuối cùng, người mất đi nhưng cũng có thay đổi được một chút gì đó... Ít nhất Hải Tây bây giờ mặc dù loạn nhưng cũng không phải là không thể sống được.



Ngay cả Đặng Tắc cũng rơi vào sự nhầm lẫn đó. Cũng may mà Tào Bằng đã phản đối kế hoạch của y, để cho y mở ra một con đường khác.



Hải tặc, cướp, tư thương buôn muối... Có thể nói tất cả đều là tai họa của hải Tây. Đối với Hải Tây mà nói thì những tai họa đó tạo ra thảm họa hơn xa những vấn đề khác trong huyện.



Hải tặc ngươi có thể tiêu diệt được hết không?



Ngươi có thể khống chế được tư thương buôn muối không?



Đây là cả một quá trình rất dài, có lẽ không phải chuyện một, hai huyện lệnh có thể làm được. Người Hải Tây đã phải trả giá rất nhiều, tuy nhiên không có được một chút kết quả nào hết. Trong tình hình như vậy thì người Hải Tây có còn tin tưởng quan phủ nữa hay không?



Đặng Tắc nhất định phải sửa chữa những sai lầm của người tiền nhiệm. Đối với người Hải Tây mà nói thì Đặng Tắc tới đây khiến cho họ chú ý. Có điều không có ai chủ động tiếp xúc với quan phủ mà chỉ lẳng lặng quan sát. Sau khi Vương Thành rời khỏi huyện nha liền hết sức hưng phấn. Y nói với tất cả mọi người rằng huyện lệnh mới tâm nhậm là một người có khát vọng, nhất định sẽ mang tới sự thay đổi cho Hải tây.



- Lão gia! Cái tên Vương Thành kia là một tên điên.



Ở thành Bắc của Hải Tây, trong một cái trạch viện, Trần Thăng dựa trên giường nghe thủ hạ báo cáo. Tuổi của y chừng hơn bốn mươi, dáng người có vẻ gầy yếu, nhưng khuôn mặt trắng lại có nét mi thanh mục tú cộng với chòm râu đen nhánh. Y đang xoa xoa một quả cầu bạch ngọc to bằng nắm tay trẻ con, nét mặt không hề để ý lắm.



- Hắn như thế nào?



Trần Thăng nói rất nhẹ nhàng, không hề có lấy một chút tức giận. Nếu như không biết thân phận của y thì khi đi trên đường sẽ coi y là một người hào hoa phong nhã.



Trong phòng, một gã nam tử gày gò mặc chiếc áo xám vội vàng trả lời:



- Vương Thành nói rằng, huyện lệnh mới tới có bối cảnh rất sâu, lại có thủ đoạn. Lần này là do Tào Tư Không phái hắn tới đây để giải quyết tình hình hiện tại của Hải Tây. Y còn nói rằng vị Đặng Hải Tây này trong mấy ngày nữa sẽ ra tay...



Trần Thăng cười lạnh rồi xoay người ngồi dậy.



- Lại vẫn theo kiểu cũ thôi. Tất cả những người tới Hải Tây đều nói phải làm lớn nhưng kết quả thế nào? Lão tử còn ở đây thì huyện Hải Tây còn chưa thấy có sự thay đổi. Đúng rồi, Vương Thành có nói rằng vị Đặng Hải Tây định chuẩn bị làm gì không?



- Ha ha! Đúng như lời chủ công nói, tất cả đều vẫn như cũ. Nghe nói là muốn mộ binh, đồng thời tiêu diệt hải tặc, cướp... Tiểu nhân cũng nghe thấy không hề có gì mới. Lão gia! Hay là tiểu nhân tới quấy rồi, làm cho Đặng Hải Tây mất mặt, để cho y hiểu được người nắm giữ huyện Hải Tây thực sự là ai.



- Không cần!



Trần Thăng đứng dậy rồi làm vài động tác thư giãn.



- Đến lúc thì hắn sẽ biết huyện Hải Tây không phải là do những người như chúng nắm trong tay. Đúng rồi, ngoại trừ chuyện đó ra còn có cái gì khác không? Ta muốn biết có kẻ nào không có mắt nhân cơ hội này để gây rắc rối cho chúng ta không?



Hán tử gầy gõ suy nghĩ một chút:



- Thật ra cũng có một chuyện nhỏ.



- Chuyện gì?



- Lúc buổi trưa có người ở chợ bắc gây lộn, còn ra tay đánh người của chúng ta. Sau đó lại còn tới đập phá cửa hàng. Nguyên nhân nghe nói là do có người thua hết tiền, muốn quỵt nợ... Còn nữa, người tới đập pháp cửa hàng của chúng ta dường như là người Đặng Hải Tây. Lão gia! Người nói xem có phải Đặng hải tây định nhằm vào chúng ta nên mới cố ý sai người tới đập phá cửa hàng của chúng ta?



Trần Thăng cau mày, trên mặt xuất hiện một sự lạnh lùng.



- Nếu hắn không có mắt thì đừng trách ta không nể mặt triều đình.




- Hữu Học có thể làm được chuyện đó sao?



- Hà! Có gì mà không được? - Âm thanh của Đặng Tắc đột nhiên thay đổi, hơi có một chút kiêu ngạo:



- Mọi người đừng có thấy Hữu Học còn nhỏ tuổi, trí tuệ của nó so với ta gấp trăm lần. Năm đó nếu không phải mấy chuyện ma xui quỷ khiến thì không chưng hiện tại hắn đã trở thành học trò của Bàng Công ở Lộc Môn sơn rồi.



Mạch Nhân nghe vậy mà ngẩn người.



- Bàng thượng thư của Lộc Môn sơn?



- Đúng vậy.



Vương Thành và Mạch Nhân quay sang nhìn nhau.



- Ha ha! Ta đã nói rồi, Hữu Học là người thông tuệ, đâu phải một kẻ đầu đường xó chợ?



Cả hai người nói với nhau rồi cùng gật đầu. Đặng Tắc mỉm cười, nét mặt không giấu được sự tự hào:



- Hắn nói có cách mua lương thì chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề, ta cần gì phải quan tâm. Vốn...ta muốn mời thương nhân của Hải tây tới bàn một chuyện. Hôm nay nếu họ đã không tới vậy thì sau này muốn được nâng chén rượu này không phải dễ đâu.



- Bàn chuyện?



Vương Thành cảm thấy hứng thú:



- Đặng Hải Tây! Bàn chuyện gì?



- A! Dù sao thì không có ai đến, nói cũng vô ích. Chuyện buôn bán không hay lắm. Hai vị là cao nhân chí sĩ có phẩm đức cao, nói ra bẩn lỗ tai của hai vị. Quên nó đi, chúng ta không nói tới chuyện đó. Uống rượu! Uống rượu! Hôm nay chúng ta không say không về. - Dứt lời, Đặng Tắc nâng chén lên mời. Vương Thành và Mạch Nhân thì nâng chén đáp lại. Cả ba người uống sạch rượu trong ly rồi nhìn nhau cười ha hả.



Cùng lúc đó, tại Trần phủ ở con đường Bắc Hải Tây, Trần Thăng đang ngồi trong đại sảnh, nâng ly với mọi người. Trong phòng toàn là những nhân vật đình đám của Hải Tây. Gần như toàn bộ gian thương của Hải Tây đều có mặt, và thêm vài người hợp tác.



- Ha ha! Tên cẩu quan cụt tay kia có lẽ giờ đang nổi giận lôi đình rồi.



Một tên thương nhân đứng dậy cười nói:



- Cứ để cho hắn biết điều. Huyện Hải Tây chúng ta lấy đâu cho chỗ người ngoài lên tiếng.



- Đúng vậy! Tên cẩu quan đó không ngờ lại dám đối đầu với Trần lão gia. Ta thấy lần này hắn không muốn sống nữa rồi.



- Ôi chao! Đừng có nói như vậy. - Trần Thăng trầm mặt xuống, xua tay ngăn đám thương nhân đang thổi phồng mình:



- Nói như thế nào thì Đặng huyện lệnh cũng là mệnh quan triều đình, chúng ta là đám tiểu dân cho dù không nể mặt Đặng huyện lệnh thì cũng phải nể mặt triều đình. Cứ cẩu quan, cẩu quan thì còn ra thể thống gì nữa?



- Ha ha ha! Đúng vậy! Phải nể mặt triều đình.



Tất cả đều nhao nhao hưởng ứng.



- Trần lão gia đã nói vậy thì chúng ta nên xưng hô như thế nào?



- A... - Trần Thăng làm như khó xử, rồi sau đó nét mặt như rất bất đắc dĩ:



- Nghĩ đi nghĩ lại thì dường như chỉ có từ cẩu quan là thích hợp nhất... Ha ha ha..



Các thương nhân mới đầu còn ngẩn người rồi chợt cười ha hả.