Tào Tặc
Chương 146 : Thủ đoạn như sấm sét
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
Đúng lúc này, chợt có một tên nô bộc tới nói nhỏ vào tai Trần Thăng. Nét mặt Trần Thăng từ từ cau lại.
- Trần lão gia! Có chuyện gì vậy?
- Chư vị! Vương Thành và Mạch hiếu liêm đã tới huyện nha.
- A?
- Chư vị! Trần Thăng ta tự nhận là tận tâm tận lực với Hải Tây. Nhưng cái tên Vương Thành này lại liên tiếp đối đầu với ta, thật sự làm ta bực tức. Y ỷ vào chuyện đọc mấy quyến sách mà không coi chúng ta ra gì. Tất cả đều là người Hải Tây cần phải đồng tâm hiệp lực với nhau, vậy mà y luôn đối đầu với chúng ta. Trước đây, chúng ta nể danh tiếng của y mà không tính toán tới. Nhưng hôm nay rõ ràng là y không nể mặt ta.
- Tên Vương Thành đúng là không biết điều.
Cho dù Trần Thăng hay những người khác, có ý hay vô ý thì cũng không để ý tới chuyện Mạch Nhân cũng tới đó. Vương Thành nói thật chỉ là một tiểu địa chủ, một người dậy học. Nhưng Mạch Nhân lại là một trong những gia tộc quyền thế ở Hải Tây. Những người ngồi ở đây, cho dù không để ý tới triều đình, không coi quan phủ vào đâu nhưng lại không thể phớt lờ Mạch Nhân. Cho dù là Trần Thăng cũng không dám có tội với nhà họ Mạch.
- Ta chuẩn bị cho Vương Thành một bài học. Mọi người nghĩ xem như thế nào?
Đám thương nhân nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Trần Thăng lại lên tiếng:
- Thấy hắn cũng dốc sức vì Hải Tây cho nên ta cũng không lấy tính mạng. Đến lúc đó, hắn cũng chỉ có chút đất vườn, ta cũng chẳng quan tâm. Ai có hứng thú thì cứ mua. Ta dậy cho hắn bài học cũng vì hắn dám đối đầu với ta. Ta chỉ muốn nói cho tất cả mọi người chúng ta cũng vì suy nghĩ cho Hải Tây, ai dám bán đứng chúng ta thì chúng ta sẽ không để cho người đó yên. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Đúng! Không để cho người đó yên. - Trong lúc nhất thời, các thương nhân đều xúc động, vung tay mà hét to.
Trần Thăng nhìn thấy tình hình như vậy thì nở nụ cười tươi rói.
"Ha! Triều đình thì đã là cái gì? Một phần ba Hải Tây là nằm trong tay ta..."
- Lão gia! Xảy ra chuyện rồi.
Mọi người đang uống rượu say sưa thì một tên người hầu chợt thất tha thất thểu chạy vào phòng.
Trần Thăng lập tức không vui, chỉ có điều đang đông người nên y không tiện nổi nóng. Vì vậy mà y trầm mặt xuống rồi đứng dậy:
- Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?
- Lão gia! Xe lương của chúng ta. Xe lương của chúng ta...
- Xe lương làm sao?
- Xe lương bị người ta cướp.
Đêm đã về khuya, huyện Hải Tây chìm trong sự yên tĩnh và lạnh lẽo. Trên con phố kéo dài giữa hai cửa thành không hề có lấy một bóng người. Tất cả mọi người đã đóng cửa từ sớm, chui vào trong chăn nghỉ ngơi.
Mấy quán rượu nơi chợ Bắc vẫn mở cửa, từ bên trong vọng ra những tiếng ca hát, hoàn toàn đối lập với sự yên tĩnh của thành Hải Tây.
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
Đột nhiên có người xông vào trong quán rượu, mà hét lên với chưởng quầy:
- Ngừng kinh doanh ngay. Ngừng kinh doanh ngay.
"Hải Tây chính là ta!"
"Hải Tây này do ta tạo ra... Ai muốn cướp huyện Hải Tây của ta thì ta thề không đội trời chung với kẻ đó."
Ngồi trên lưng ngựa, Trần Thăng liên tục khuyến khích bản thân. Năm đó, y oai phong một cõi, giết người như nghóe nhưng chưa hề nghĩ tới có ngày hôm nay lại có chút run run như vậy.
"Chẳng lẽ mình già rồi sao?"
Mặc dù đám tay sai phía sau đang diễu võ dương oai nhưng Trần Thăng ngồi trên lưng ngựa lại liên tục suy nghĩ.
Chỉ cần qua cái cổng vòm trước mặt thì chính là huyện nha. Trần Thăng hít một hơi:" Chuyện đã tới nước này thì không còn đường lui nữa."
- Trần Thăng! Ngươi tụ tập mưu phản, tấn công huyện nha còn không nhanh bó tay chịu trói?
Đúng vào lúc Trần Thăng đưa ra được quyết định, người vừa mới tới cổng vòm thì chợt nghe có tiếng quát. Y giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên mà quát lớn:
- Ai?
- Thiếu gia nhà ngươi đã cung kính đợi ở đây lâu rồi.
Từ trong bóng tối của con phó chợt vang lên tiếng vó ngựa. Một cái bóng trắng xuất hiện trong bóng tối với tốc độ nhanh như tia chớp. Ngồi trên lưng ngựa là một viên tiểu tướng, khoác bộ chiến bào màu trắng, bên trong là một bộ ngân giáp. Hắn cầm một cây trường đao dài bảy thướng. Viên tiểu tướng gần như rạp trên lưng ngựa, hòa hợp với nó thành một thể. Vì vậy khiến cho Tào Thăng không thể nhìn rõ đâu là người đâu là ngựa, chỉ thấy có một cái bóng trắng đang lao về phía mình.
Con ngựa trắng đó hết sức thần tuấn. Nó cao chừng một trượng hai, thể trạng rất mạnh. Trong lúc chạy, thân ngựa gần như tạo thành một đường thẳng từ đuôi cho tới đầu. Bốn vó nó đạp xuống lớp đá vụn trên con phố làm vang lên tiếng kim loại. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trong bóng đêm khiến cho người ta phải sợ hãi.
Trần Thăng hoảng sợ, giơ thương lên mà quát to:
- Người tới là ai, xưng tên ra rồi lấy mạng.
Có lẽ do y rời xa chiến đấu đã lâu cho nên nói nhầm. Xưng tên rồi nhận chết thì lại biến thành xưng tên rồi lấy mạng? Đó chẳng phải là bảo người ta báo tên trước rồi lấy mạng mình hay sao?
Trần Thăng vừa mới nói xong cũng cảm thấy không ổn. Y muốn sửa lại nhưng đối phương đã tới trước mặt.
Nói thì chậm những diễn biến lúc đó xảy ra cực nhanh. Tên tiểu tướng chợt ngồi thẳng dậy trên lưng ngựa. Theo lý mà nói thì khi hắn ngồi trên lưng ngựa không thể đứng, nhưng đột nhiên lại chẳng khác nào đứng lên. Người và ngựa đột nhiên tách ra khiến cho người ta có cảm giác như tự dưng xuất hiện một người. Mà khi tên tiểu tướng bật dậy, trong nháy mắt con ngựa trắng liền tăng tốc.
Một tia sáng lạnh lẽo rít lên trong không trung. Trong nháy mắt thanh trường đao ra khỏi vỏ kéo theo tiếng rít gió chói tai mà bổ đến.
- Hây!
Trần Thăng liền quát to rồi nâng thương lên đỡ. Chỉ nghe một tiếng keng, rồi một tiếng rắc...
Thanh trường mâu trong tay Trần Thăng bị trường đao của đối phương chém làm hai đoạn. Thế đao tiếp tục lao tới không hề giảm. Trần Thăng bị đối phương chặt đứt trường mâu thì thầm kêu lên trong lòng, nhưng bản thân như bị cứng lại ở đó.
Người như hổ, ngựa như rồng!
Thanh trường đao bảy thước thổi tung áo giáp của Trần Thăng, làm vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai.
Nhưng trong lúc đó, Trần Thăng vẫn không phát hiện ra điều gì. Con ngựa trắng xẹt qua bên người y, cũng không quay đầu lại mà xông thẳng vào đám người.