Tào Tặc

Chương 15 : Ai cao quý hơn ai?

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Ở vùng nông thôn, chuyện thôn phụ xảy ra xung đột không có gì đáng ngạc nhiên.



Nhưng trong suy nghĩ của Mã Anh thì đây là một chuyện vô cùng nhục nhã. Con vợ của Đặng Tắc nhìn thấy thị không ngờ không thèm để ý... Chẳng lẽ nó còn tưởng rằng bây giờ giống như trước đây hay sao? Tên Đặng Tắc nhà người không còn Vương Chủ Bộ, Đặng Tắc không có chỗ dựa vững chắc. Mà nay Cức Dương là thiên hạ của Khoái gia. Em họ của mẹ đẻ chồng Mã Anh được gả cho Khoái gia nên đủ hãnh diện.



Sau khi huyện lệnh mới là người của Khoái gia về đây liền lập tức bổ nhiệm Đặng Tài làm chủ bộ.



Điều đó chứng tỏ Khoái gia rất coi trọng Đặng Tài... Cho dù lão thái công cha của Đặng tướng quân gặp phải Đặng Tài cũng phải tười cười.



"Làm sao mà vợ của Đặng Tắc lại phớt lờ ta?"



Theo phép công mà nói thì Đặng Tài là Thượng quan của Đặng Tắc, hiện giờ cho Đặng Tắc sống không bằng chết.



Xét về lý thì Đặng Tài là huynh trưởng của Đặng Tắc, mặc dù không phải cùng mẹ sinh ra nhưng vẫn có tôn ti trật tự. Vợ của Đặng Tắc nhìn thấy Mã Anh phải cung kính mà tới bái kiến.



Mã Anh là một người nhỏ nhen, lại nhà nghèo nên không có kiến thức.



Trước đây Đặng Tắc tài hoa xuất chức được Vương chủ bộ coi trọng nên vẫn đè lên đầu Đặng Tài.



Chưa nói tới tình tính của Đặng Tắc và Đặng Tài khác nhau. Trong mắt của những người cùng trang lứa lại càng coi trọng Đặng Tắc hơn.



Vì vậy mới khiến cho vợ chồng Đặng Tài hận Đặng Tắc thấu xương.



Hiện giờ tình hình thay đổi, Đặng Tài nổi lên khiến cho Mã Anh cũng trở nên kiêu ngạo hơn.



Buổi sáng, vừa mới bước ra cửa, nghe nói có một chiếc xe ngựa chạy tới nhà Đặng Tắc, Mã Anh đã cảm thấy khó chịu. Không ngờ tới khi gặp Tào Nam, nàng đang vội vã mua đồ trở về nhà nên không nhìn thấy Mã Anh. Mã Anh nghĩ: Nhà ngươi mới chỉ có một cái xe ngựa tới, còn chưa biết lai lịch thế nào... Nhưng Đặng thôn hôn nay do Đặng Tài làm chủ vậy mà ngươi cũng dám làm như không thấy ta?



Vì thế Mã Anh cố ý gây sự với Tào Nam.



Không biết có phải do cha mẹ tới khiến cho Tào Nam lo lắng hơn hay là vì nguyên nhân khác. Còn bình thường cho dù có thế nào, Tào Nam cũng không cãi lại. Nhưng lần này, nàng cãi lại hai câu khiến cho Mã Anh nổi giận chuyển sang động thủ. Tào Nam là một cô gái yếu ớt làm sao có thể trở thành đối thủ của một người đàn bà đanh đá. Hai người cái nhau, Tào Nam bị Mã Anh đánh ngã ra đất rồi không biết làm sao mà ngất đi.



Mã Anh sợ quá vội vàng chạy về nhà.



Nhưng sau khi về đến nhà, Mã Anh suy nghĩ thì lại nổi giận.



"Con tiện phụ kia không ngờ lại dám giả chết dọa ta?"



Thị nghĩ mình không dùng sức vậy mà Tào Nam bất tỉnh, chắc chắn là giả vờ.



"Cố tình làm cho mình sợ vội vàng chạy về nhà. Nếu chuyện này mà lan ra ngoài thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ hay sao?"



"Không được, chuyện này không thể không tính được!"



Vào mùa đông khắc nghiệt mặc dù bên ngoài trời có nắng nhưng vẫn rét lạnh.



Mã Anh ngồi trong phòng khách mà càng cảm thấy uất ức.



"Không được! Chuyện này không thể như thế được. Cho dù người nhà của Tào Nam có đến đây thì cũng chỉ là dân đen mà thôi. Nếu lúc này ta bỏ qua thì sau này sẽ bị người trong thôn chê cười hay sao? Không được! Phải xử lý nó mới được nếu không thì thật mất mặt. "



- Đại tỷ! Nhà có chuyện gì vậy?



Trong lúc Mã Anh đang suy nghĩ thì ngoài cửa chợt có người hỏi. Ngay sau đó, một thanh niên mặc một chiếc áo khoác bằng vải bông bước vào. Người thanh niên đó không cao lắm nhưng nhìn rất rắn chắc. Chỉ có điều khuôn mặt trắng nhợt, không được tốt lắm.



Mã Anh nhìn thấy người thanh niên đó liền nở nụ cười.



- Đệ! Sao ngươi lại tới đây?



Người thanh niên đó tên là Mã Ngọc là huynh đệ của Mã Anh. Thường này, y học động ở trong huyện thành, nổi danh là một tên vô lại của huyện Cức Dương. Hiện giờ, Đặng Tài có chút quyền khiến cho càng không có ai dám động vào y... Ở Đặng thôn, Mã Ngọc cũng là một tên du thủ du thực, tay chân đầy một lũ ăn không ngồi rồi, hoành hành ngang ngược.



Có điều, quan hệ chị em giữa Mã Anh và Mã Ngọc rất tốt.



Cho nên Mã Ngọc cũng là khách thường xuyên của Đặng gia, thi thoảng lại tới chơi và còn mang theo chút lễ vật.



Mã Ngọc đi vào phòng tùy ý ngồi gần Mã Anh.



- Đại tỷ! Hôm nay đệ tới đây là để nhờ tỷ một chuyên.
- Con mẹ mày muốn chết.



Mã Ngọc là một tên vô lại bị như vậy liền giật lấy một cái gậy trong tay người khác rồi lao về phía Vương Mãi.



- Đánh chết nó đi.



Đám du thủ du thực cũng gào lên rồi lao tới.



Vương Mãi vung cây gậy đỡ trái gạt phải.



- Đừng đánh! Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.



Tào Cấp bối rối chỉ biết kêu gào liên tục.



Nhưng chuyện đã tới mức này thì ai còn để ý tới y nói gì. Vương Mãi bị đám người Mã Ngọc quây lấy xung quanh sắp không chịu nổi nửa. Cho dù gã có lợi hại thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới có mười ba tuổi. Đối phó với hai, ba người còn không sao nhưng bên Mã Ngọc có tới tám, chín người. Mã Ngọc cũng có luyện qua võ nghệ nên Vương Mãi cho dù có lợi hại tới mấy cũng không chống đỡ nổi. Tuy nhiên, Vương Mãi vẫn đánh cho hai ba tên nằm lăn ra đất.



- Tào Cấp! Ông có phải là đàn ông hay không?



Thấy Vương Mãi chịu thiệt, Tào Cấp không làm được gì khiến cho Trương thị nổi giận.



- Lúc ở trấn Trung Dương, ngươi rắm cũng không dám xịt để cho Bằng nhi của ta chịu khổ. Bây giờ, người ta tới tận cửa ức hiếp con gái của ngươi vậy mà ngươi đứng đó chịu nhục...không ngờ ta lại vớ phải cái kẻ đớn hèn như ngươi. A Nam! Ngươi tránh ra! Hôm nay lão nương phải liều mạng với chúng.



Trương thị đẩy Tào Nam rồi với một cái cuốc mà xông ra.



- Thẩm thẩm! Cẩn thận. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn



Vương Mãi hét lên khi thấy một tên du thủ du thực vung gậy lao về phía Trương thị.



Vốn gã không chống lại được bây giờ phân tâm liền bị Mã Ngọc nhân cơ hội mà đá mạnh vào ngực Vương Mãi.



Vương Mãi lập tức ngã ra đất, cây gậy của y cũng văng ra thật xa.



Đám du thủ du thực liền xông tới đám đá loạn xạ...



Trương thị chưa đánh nhau bao giờ, chỉ dựa vào chút can đảm mà xông lên liền bị một tên đại hán ngăn lại.



Tào Cấp đứng bên, hai bên gò má co giật...



Đột nhiên y khàn giọng gầm lên một tiếng:



- Ta liều mạng với các ngươi.



Sau đó, y nhặt lấy cây gậy của Vương Mãi rơi trên mặt đất rồi xông tới vung gậy đánh vào vai một tên. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, vai tên đó bị Tào Cấp đập nát. Hai mắt của Tào Cấp đỏ ngầu, đáp cho một tên khác ngã xuống đất rồi vung gậy nện trúng ngực...



Mặc dù Tào Cấp hiền lành nhưng cũng học được vài năm công phu của Vương Mãnh.



Hàng năm gã lại làm nghề rèn cho nên sức khỏe so với Vương Mãnh còn mạnh hơn. Chỉ có điều tính gã hiền lãnh không thích đánh nhau với người khác cho nên hay bị người bắt nạt. Nhưng một khi người hiền lành đã nổi điên thì càng đáng sợ... Bị Trương thị mắng, còn bị Mã Ngọc coi thường, lại thêm con gái bị người ta vu oan khiến cho Tào Cấp không nhịn được nữa. Gã xông tới đánh văng hai người. Không giống như Vương Mãi, mặc dù thân thủ giỏi hơn nhưng sức khỏe lại kém. Cho dù có đánh ngã người thì cũng chỉ làm cho bị thương ngoài da một chút.



Nhưng Tào Cấp thì khác, mỗi gậy của gã mà trúng ai là người đó nằm xuống.



Một tên bị trúng vai dập nát, còn tên bị nện trúng ngực thì cũng phun máu nắm trên đất không dậy nổi.



Mã Ngọc hoảng sợ, bỏ mặc Vương Mãi mà lao về phía Tào Cấp.



Tào Cấp là người hiền lành nhưng một khi nổi điên thì chẳng khác nào con hổ dữ. Y vung côn đánh cho ba tên du thủ du thực văng ra ngoài. Cây côn trong tay thuận thế đâm thẳng vào bụng Mã Ngọc.



Lực cây côn của y có thể nói là kinh người, đánh cho Mã Ngọc bay ra ngoài, hộc máu.



Đám du thủ du thực vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.



nhìn thấy Tào Cấp nổi điên như vậy, trong chớp mắt đánh ngã ba, bốn người thì choáng váng.



Chú thích: Mã Ngọc - Tướng của Thục quốc. Trong Tam Quốc chí có ghi lại rằng theo Gia Cát Lượng xuất chinh đánh Tào rồi bị chết trong quân.