Tào Tặc

Chương 14 : Đệ tử Lộc Môn

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Ở nàng có một nét điển hình của con gái Trung Quốc truyền thống, chịu khó chịu khổ, cần kiệm... Mà trong trí nhớ của Tào Bằng thì Tào Nam rất ít khi to tiếng với người khác. Cho dù có tức đến mấy thì nàng cũng không cãi nhau với người khác.



- Nương! Người đừng có lo, tỷ tỷ không sao đâu.



Thấy Trương thị hoang mang lo sợ, Tào Bằng vội vàng an ủi.



Đồng thời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phụ nhân vừa mới báo tin thì thấy người đó chưa đi mà đang tò mò nhìn chiếc xe trong sân.



Tuổi của người đó chừng ba mươi, xấp xỉ với mẫu thân của hắn.



Quần áo cũng mộc mạc nhưng được cái sạch sẽ...



- Đại thẩm! Chưa hỏi đại danh của đại thẩm?



Phụ nhân ngẩn người vội vàng trả lời:



- Tôn tính đại danh cái gì? Ta họ Hồng là người nhà của Đặng Cự Nghiệp. Người trong thôn còn gọi ta là Hồng nương tử.



Hồng nương tử?



Tào Bằng không cười được.



Có điều nét mặt hắn thể hiện một sự cung kính, chắp tay vái chào:



- Đa tạ! Thím Hồng tới báo tin.



Đặng Cự Nghiệp là ai?



Tào Bằng chưa bao giờ nghe nói qua, cũng không thể nào biết.



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Đặng Cự Nghiệp chắc chắn là người của Đặng Thôn và địa vị cũng không cao.



Hồng nương tử vội vàng khách sáo:



- Chỉ là tiện mà thôi, không có gì phải đa tạ. Tào nương tử là một cô nương tốt, bình thường hiền lành. Nếu chúng ta có khó khăn gì cô cũng đều giúp đỡ tận tình. Ôi! Nếu như không phải... Đúng rồi! Còn chưa hỏi các ngươi là...



- Tào Nam là tỷ tỷ của ta.



Tào Bằng mỉm cười, sau đó liền hỏi:



- Tỷ tỷ của ta bị ai đánh?



Hồng nương tử cũng là người nhạy bén đã ở lại chỗ này cũng đoán được người nhà chắc chắn sẽ hỏi nàng nguyên nhân.



Chỉ có điều nàng không ngờ được rằng hai đại hán kia nghe thấy Tào Nam bị đánh liền nổi điên. Vốn tưởng rằng chính người nhà ra hỏi nhưng ai ngờ đó lại là một thiếu niên gày gò. Còn thiếu niên khôi ngô thì đứng im một bên.



- Ôi! Chẳng phải là vợ của Đặng Tài hay sao?



- A!



- Các ngươi là người nhà của Tào nương tử vậy không coi là người ngoài. Chắc các ngươi cũng biết hai huynh đệ Thúc Tôn và ca ca Đặng Tài của y có quan hệ không tốt. Trước kia Thúc Tôn được Vương Chủ Bộ quan tâm cho nên mới vượt được Đặng Tài. Chuyện đó vẫn bị y ghi hận trong lòng luôn gây chuyện với Thúc Tôn... Hiện giờ, Vương Chủ Bộ bị điều tới Tương Dương, huyện lệnh được đổi người khác. Mà huyện lệnh mới tới nghe nói là người của Khoái gia. Đặng Tài và Khoái gia có quan hệ với nhau nên quan tâm một chút. Đặng Tài được thể nên không tha cho Thúc Tôn... Vợ của Đặng Tài là một người hung dữ. Trước kia khi Thúc Tôn đang thuận lợi thì thường xuyên tìm Tào nương tử gây sự. Hiện giờ Đặng Tài đắc thế, vợ của y lại càng không bỏ qua. Tào nương tử ra cổng thôn mua đồ, không cẩn thận cản đường của y nên bị y chửi ầm lên. Tào nương tử bị chửi quá nên trả lại hai câu. Không ngờ con đàn bà hung dữ đó đưa tay đánh, lại còn đẩy Tào nương tử xuống đất.



- Bà nương đó khinh người quá đáng.



Hồng nương tử còn chưa dứt lời, Vương Mãi đã nổi giận.



Gã gầm lên một tiếng rồi bước đi ra ngoài.



Tào Bằng vội vàng mở miệng nói:



- Hổ Đầu ca! Đứng lại.




- A! Hiền đệ không cần đa lễ.



Hai nhà Khoái, Bàng là thế giao. Ngươi là đệ tử của Bàng thượng thư có nghĩa ngang hàng với ta. Hai chữ đại nhân thật không dám nhận.



Khoái Chính đáp lễ, đồng thời lời nói cũng thân thiết hơn.



Tào Bằng làm sao mà biết được trong cách xưng hô này còn chứa nhiều ẩn ý như vậy?



Có điều thấy Khoái Chính thân thiết như vậy, trong lòng hắn cũng biết bản thân giả làm đệ tử của Bàng môn coi như thành công.



Hắn cũng biết chuyện này sớm muộn sẽ bị lộ.



Có điều Tào Bằng cũng có suy tính: Thứ nhất chưa chắc Khoái Chính sẽ tới Lộc Môn sơn để chứng thực. Thứ hai, cho dù có tới chứng thực thì Bàng Quý cũng có thể ngầm đồng ý. Dù sao thì Tư Mã Huy tặng xe cho hắn, bên trên còn có dấu hiệu quả Bàng môn. Nhìn từ một góc độ nào đó thì cũng đồng nghĩa với việc Bàng Quý tán thành cho hắn.



Xe đi tới núi sẽ có đường. Nếu quả thật có một ngày nào đó bị lộ thì còn có cách khác...



Sau khi hai người phân chủ khách rồi ngồi xuống, Khoái Chính liền hỏi:



- Hiền sư đệ là người ở đâu? Sư phụ của ngươi là Đại Bàng hay tiểu Bàng?



- Thưa huynh trưởng! Tiểu tử mấy ngày trước có quen biết với tiên sinh Nguyên An, ở trấn Dương Sách nghe tiên sinh dậy bảo. Lúc ấy có mặt Đức Tháo tiên sinh... Nghe nói tiểu tử tới Cức Dương nương nhờ họ hàng, Bàng sư thấy tiểu tử không được khỏe lắm nên mới tặng chiếc xe này để khỏi đi bộ. Xin huynh trưởng chiếc cố cho một chút.



Tào Bằng nói một cách mơ hồ cũng không nói mình bái Bàng Quý làm thầy.



Hắn chỉ nói quen biết Bàng Quý ở trên đương rồi sau đó được tặng xe. Nhưng Khoái Chính nghe xong thì lại thay đổi ý nghĩa. Tư Mã Đức Tháo cũng là danh sĩ Kinh Tương, đồng thời cũng là người làm chứng cho việc Tào Bằng bái sư. Thoáng nhìn thì dường như Bàng Quý rất yêu thích tên đệ tử mới nhận, nếu không cũng không tặng xa trượng.



Khoan đã, hắn tới Cức Dương nương nhờ họ hàng?



Đó chẳng phải là nói cho mình có cơ hội gần gũi hơn hay sao?



Ta ở nhà không được coi trọng lắm... Nhưng nếu gần gũi với đệ tử của Bàng môn thì sau này sẽ có nhiều cơ hội.



Nụ cười trên mặt Khoái Chính càng lúc càng tươi.



- Hiền đệ! Ngươi tới Cức Dương nương nhờ họ hàng đúng không? Xin hỏi là người ở đâu?



Chuyện này không cần phải chứng minh, có Bàng Quý làm lá chắn, Khoái Chính cũng chẳng muốn tìm hiểu lai lịch của Tào Bằng.



- Thưa huynh trưởng! Tỷ phu của tiểu tử là người Đặng thôn. Do ở nhà đắc tội với một vài người nên bất đắc dĩ phải tới đây. Ha ha! Sau này tiểu tử thuộc sự quản lý của huynh trưởng, xin hãy quan tâm.



Đặng thôn?



Vậy thì càng gần.



Khoái Chính cười nói:



- Đó là điều đương nhiên. Nhưng hiền đệ tới tìm ta có lẽ là còn có việc khác?



- Huynh trưởng đúng là lợi hại, đoán được tâm tư của tiểu đệ... Không dám giấu huynh trưởng, hôm nay tiểu đệ tới đây là muốn đòi huynh trưởng một người.



- Tìm người của ta?



Khoái Chính hiếu kỳ hỏi:



- Không biết hiền đệ muốn ai?



Khuôn mặt Tào Bằng đang tái nhợt chợt đỏ bừng. Hắn làm như rất tức giận, nắm chặt tay lại mà thở phì phì nói:



- Tỷ phu của đệ là người trong phủ huynh trưởng đã nhiều ngày chưa về nhà. Mà thân thể của tỷ tỷ đệ không được khỏe lắm... Hôm nay khi tiểu đệ mới tới Cức Dương, không ngờ gia tỷ lại xung đột với ác phụ trong thôn, hiện giờ nằm trên giường không dậy nổi. Tiểu đệ phải mạo muội tới đây mời tỷ phu về nhà chăm sóc.