Tào Tặc

Chương 163 : Thiên cổ hồng nhan

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Tào Bằng vội vã đi ra khỏi đình, vừa định ra khỏi cổng vòm đã nghe bên ngoài vang lên một tiếng nói.



-Tiểu nương, con không muốn luyện đàn gì hết.



- Con bé này, cả ngày cứ động võ suốt, làm sao mà tốt được hả! Nương ngươi để ngươi học đàn cũng là muốn tốt cho ngươi thôi…



-Con không cần học đàn. Con muốn học cờ như Nhi tỷ tỷ ấy, luyện một thân võ nghệ thật tốt nữa, tương lai có thể theo cha ra trận giết địch.



-Không được!



-Tiểu…



-Linh hầu, ngươi đừng có trách ta. Phu nhân đã dặn dò rồi, ngươi không tránh được đâu. Còn nữa, ngươi là nữ nhân, không học cầm kỳ thi họa, lại cứ động võ suốt. Chuyện này nếu đồn ra ngoài chẳng phải là bị người ta chê cười sao.



-Con không muốn lấy chồng!



Giọng nói của nàng hồn nhiên vang lên, trận tranh cãi càng thêm ầm ĩ.



-Muốn lấy con thì chỉ cần là người có thể lợi hại như cha là được.



-Linh hầu, không được hồ đồ.



-Con không có hồ đồ…



Giọng nói càng lúc càng đến gần, dĩ nhiên người đã vào đến vườn.



Tào Bằng thoáng tức giận. Nếu bị phát hiện, hắn có nhảy xuống sông cũng không nói rõ nổi. Cái khó ló cái khôn, Tào Bằng thấy cửa một sương phòng bên cạnh khép hờ, liền vội vã bước tới, xông lên cửa hiên, giơ tay giật cửa phòng, lách người vào trong. Đứng ở cửa, hắn thở phào một cái, chỉ mong rằng mấy nữ nhân này đừng ở đây lâu quá. Hắn xoay người, nhưng chợt lại ngây người.



Trong gian phòng trống trải đó có một cái lò sưởi chừng một thước vuông. Bên trong lò, lửa than cháy đỏ rực, cả gian phòng cực kỳ ấm áp. Giữa gian phòng có đặt một thùng tròn, cái thùng rất lớn, cao chừng một thước, chiều dài ba thước, bên trong đổ đầy nước nóng. Hơi nước nghi ngút bay lên khắp phòng… Trên mặt nước là một lớp cánh hoa bồng bềnh, hương thơm dìu dịu.



Tào Bằng cho dù là kẻ ngốc cũng có thể biết được gian phòng này dùng để làm gì.



Phòng tắm!



Đây là một gian phòng tắm!



Tào Bằng vừa nhận ra đã toát mồ hôi lạnh, lách người định ra ngoài. Vạn nhất nhỡ có người đến tắm thì dù không có chuyện cũng thành có chuyện. Thế nhưng tay hắn vừa đặt lên cửa, còn chưa kịp mở ra, Tào Bằng đã giật mình khi thấy mấy nữ nhân đang bước vào tiểu viện vắng lặng này. Tào Bằng sợ đến nỗi vội vã buông tay, nhìn khắp một lượt phòng tắm. Tim hắn đập thình thịch, mồ hôi trên trán tuôn từng giọt, từng giọt, có điều không phải vì nóng mà hắn đổ mồ hôi, mà là mồ hôi lạnh…



-Tiểu nương, con đói bụng.



-Luyện đàn xong đã rồi mẫu thân sẽ đích thân đi làm đồ ăn cho con.



-Nhưng…



-Linh hầu, con đừng làm loạn nữa!



Một giọng nói ôn nhu loáng thoáng truyền vào gian phòng:



- Nương biết con không thích những việc này, nhưng con cũng phải nghĩ cho cha con chứ. Những năm gần đây, cha con đã phải bôn ba ngược xuôi, tiêu tốn bao tâm tư. Hôm nay, cuối cùng cha con đã có nơi đặt chân rồi. Cha con mong muốn có thể tìm một nhà tốt cho con, tương lai con còn có thể dựa vào đó. Chí ít con cũng đừng làm uổng phí tâm tư của cha con.



-Con…



Giọng nói ngây thơ kia trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng vang lên:



- Mẹ! Con sẽ luyện một đoạn nhỏ, được không?



-Được!



-Vậy người dạy con đi.



Ngoài phòng vang lên tiếng đàn du dương, như than khóc như sầu não. Nhưng Tào Bằng đứng trong phòng chẳng khác nào đang bị lửa thiêu đốt, hắn không biết làm sao mà nhiệt độ trong lò sưởi kia càng lúc càng tăng lên, hơn nữa hơi nước trong không trung khiến y phục của Tào Bằng chẳng mấy chốc đã ướt đẫm! Hắn giờ chỉ mong nữ nhân bên ngoài nhanh chóng đàn xong, nhanh nhanh đi đi.



Nhưng chuyện trên đời này thường không như mong muốn. Tiếng đàn vừa dừng lại, giọng nói ngây thơ kia lần nữa đã lại vang lên:



-Tiểu nương, người đàn thật hay quá. Tiểu nương, người muốn đi đâu thế?



-Ta đi tắm rửa một chút. Con ở đây chịu khó luyện đàn đi. Chờ lát nữa nương sẽ làm đồ ăn ngon cho con. Nếu không luyện chăm chỉ, con sẽ không được ăn nữa.



Tắm ư?!



Tào Bằng suýt nữa ngất xỉu.



Lúc này, tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần…



Cánh cửa mở ra.



Một bóng người thướt tha đi tới.



Sương mù tràn ngập khắp nơi khiến cho tầm mắt có chút mơ hồ. Sau khi thiếu nữ cùng với hai nữ tỳ đi vào trong liền đóng cửa phòng lại.



Góc phòng tắm có một bức bình phong được làm bằng gỗ có điêu khắc, được sơn màu nâu, nói chung là hòa hợp với căn phòng tắm. Trên bức bình phong có vẽ một bức cung nữ đồ nhìn chẳng khác gì người sống. Tào Bằng cũng không nhận ra một chút manh mối. Vào lúc này hắn chỉ ẩn sau tấm bình phong đó.
- Thật ra ta có một ý nhưng chỉ sợ ngươi phải chịu ấm ức một chút.



- Cách nào?



Mỹ phụ liếc mắt nhìn Tào Bằng rồi cắn đôi môi đỏ mọng:



- Nhìn ngươi cao cũng bằng ta, nét mặt lại thanh tú. Hay là...



Tào Bằng lập tức sầm mặt xuống.



- Ý của phu nhân có phải là bảo ta đóng giả nữ đúng không?



- Chẳng lẽ ngươi không muốn? - Mỹ phụ nhướng mày:



- Vậy ta sai ngươi tới bắt ngươi giao cho quân hầu nhé?



- Đừng... - Tào Bằng cười khổ:



- Ta có nói không đồng ý đâu?



Nhìn nét mặt ấm ức của hắn, mỹ phụ lại nở nụ cười. Khuôn mặt xinh xắn điểm thêm đôi má lúm đồng tiền càng làm cho người ta ngây ngất. Mà nghĩ tới lúc Tào Bằng ở trong thùng gỗ có chuyện gì, trong lòng nàng hiểu rõ.



- Ngươi cởi quần áo ra trước đi.



- A?



- Ngươi không cởi quần áo của mình ra thì làm sao mà hóa trang?



Tào Bằng nghe xong thì thở phào một cái.



"Cứ tưởng là nàng làm gì với mình..."



Hắn nghĩ vậy rồi đưa tay lên cởi đai lưng thì nghe mỹ phụ nổi giận nói:



- Đi ra sau tấm bình phong. Ngươi định cởi ở đây hay sao?



- A...- Tào Bằng bị liên tiếp mấy chuyện làm cho choáng váng. Khi nghe thấy tiếng nói giận dữ của mỹ phụ, hắn mới phản ứng vội vàng trốn ra sau tấm bình phong.



Tào Bằng đứng sau tấm bình phong mà thầm chửi mình. Tuy nhiên trong đầu hắn vẫn hiện ra cảnh tượng đôi chân xinh xắn đó.



Bốp....bốp....



Tự tát cho mình hai cái, Tào Bằng thầm mắng bản thân: " Tào Bằng! Ngươi đúng là không phải người. Đó là ân nhân của ngươi, sao ngươi có thể nghĩ như vậy?"



Mà bên kia tấm bình phong, mỹ phụ từ trong thùng bước ra cũng mặc quần áo. Nghe hai tiếng tát tai vang lên, mỹ phụ ngẩn ra rồi chợt hiểu rõ. Đôi má lúm đồng tiền của nàng ửng hồng nhưng nhẹ nhàng gật đầu.



"Ít nhất thì thằng nhóc này cũng còn biết tới chữ thẹn."



- Lấy một bộ quần áo vào đây.



- Vâng!



Nha hoàn ngoài cửa lên tiếng rồi vội vàng bước đi. Mỹ phụ quay người lại thoáng nhìn bức bình phong.



- Kỳ nhi đã tới chưa?



- Đã tới.



- Kêu nó lại đây.



Một lát sau có một thiếu nữ từ bên ngoài đi vào.



- Phu nhân! Người gọi con sao?



- Có một việc phải giao cho ngươi.



Lúc này, nha hoàn cũng cầm một bộ quần áo tới. Mỹ phủ bảo Kỳ nhi cầm lấy rồi dẫn nàng đi vào trong phòng tắm.



- Cac ngươi đi trước đi.



Nàng nói với hai nữ tỳ rồi khép cửa phòng lại.



- Phu nhân! Có chuyện gì không?



- Ngươi chờ một chút, nhưng không được giật mình đấy.



Dứt lời, mỹ phụ nói với vào tấm bình phong:



- Ra đi.