Tào Tặc

Chương 164 : Có thù không báo không phải là quân tử

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Kỳ nhi ngẩn người, theo bản năng định quát to thì bị mỹ phụ bịt miệng lại.



Tào Bằng ngượng ngùng thò đầu từ sau tấm bình phong ra, còn thân mình vẫn rúc ở đằng sau.



- Phu nhân...



- Sao lại là ngươi?



Kỳ nhi lặng đi một chút nhìn Tào Bằng mà hỏi.



"Cô ta gặp mình rồi sao?" Tào Bằng cảm thấy ngạc nhiên những cũng không nói gì. Trong tình cảnh này, nếu mà hắn mở miệng thì khó tránh khỏi sự hiểu lầm.



- Đứa nhỏ này cũng bị người ta hãm hại.



Mỹ phụ nói nhỏ rồi giải thích một chút về Tào Bằng cho Kỳ nhi.



- Ngươi thấy có phải là...



Nét mặt Kỳ nhi có chút giận dữ:



- Phu nhân! Con đã nói từ trước rằng người đứng có khách khí với mẹ con nhà kia.... Con mụ đó rõ ràng là muốn hại người. Còn con của nó đúng là đồ cầm thú. Phu nhân đối xử với mẹ con họ tốt như vậy mà họ dám dùng cái loại thủ đoạn bẩn thỉu này.



Mỹ phụ khoát tay:



- Món nợ này ta sẽ thanh toán với mẹ con họ. Có điều việc cần bây giờ là đưa Tào công tử ra.



- Ý người là...



Kỳ nhi cầm bộ quần áo trong tay lặng đi một chút rồi nở nụ cười. Mỹ phụ gật đầu rồi liếc nhìn Tào Bằng. Tào Bằng lập tức rụt đầu lại. Kỳ nhi đi tới đứng bên bình phong mà đưa quần áo cho Tào Bằng. Nhưng sau một lúc im lặng, Tào Bằng lại lắp bắp nói:



- Phu nhân... Bộ quần áo này phải mặc như thế nào?



Mỹ phụ và Kỳ nhi bật cười khúc khích.



- Đúng là ta quên mất chuyện rắc rối này. - Mỹ phụ cười nói:



- Kỳ nhi! Con tới giúp hắn một chút đi.



- Vâng!



Kỳ nhi cố nén cười đi vòng qua bức bình phong.



- Ối... Tại sao ngươi lại cởi hết ra.



Cô lập tức nhảy ra, đôi má đỏ bừng như say nắng.



- Tỷ tỷ! Không phải ta muốn làm trò lưu manh. Nhưng thật sự là vừa rồi...quần áo ướt hết, không cởi ra thì làm sao mà thay được?



Khuôn mặt của mỹ phụ cũng đỏ lên.



- Quên chuyện này đi... Kỳ nhi! Ngươi ở đây nói cho hắn để hắn mặc vào trước đi. Tào công tử. Ngươi chấp nhận nghe Kỳ nhi nói đi.



- Vâng!



- Kỳ nhi! Ta đi trước nấu cơm cho Linh nhi. Ngươi giúp hắn mặc quần áo xong rồi dẫn hắn ra khỏi đây.



- Vâng!



Kỳ nhi gật đầu còn mỹ phụ thì rời đi. Sau khi ra ngoài, nàng thuận tay đóng cửa phòng lại. Kỳ nhi đứng ở bên kia bình phong, thấp giọng nói nhỏ cho Tào Bằng biết ăn mặc nữ trang như thế nào.



- Kỳ nhi tỷ tỷ. Vị phu nhân vừa rồi là ai?



Kỳ nhi lặng đi một chút:



- Ngươi không biết phu nhân là ai?



- Ta bị người ta lừa vào đây nên không biết rõ nơi này là đâu thì làm sao mà biết được thân phận của phu nhân?



Kỳ nhi trầm mặc một lát rồi nói nhỏ:



- Đó là phu nhân của nhà ta.



- Phu nhân?



- Đúng vậy... Lúc trước, phu nhân vì tiêu diệt Đổng Trác nên phải vào tướng phủ rồi gặp quân hầu... Mọi người nói Đổng tặc chết vào tay Vương Tư Đồ nhưng không biết rằng phu nhân...



Câu nói tiếp theo của Kỳ nhi, Tào Bằng không nghe rõ nhưng một cái tên đã xuất hiện trong đầu hắn... Hóa ra là nàng.



Trong Tam quốc diễn nghĩa, Điêu Thuyền là một nữ tử khả kính liều mình báo quốc.



Khi Đổng Trác lộng quyền, thiên hạ đại loạn. Các chư hầu hợp lại thảo phạt lão, trí giả bày mưu hiến kế, dũng tướng không quản sinh tử, nhưng vẫn không diệt trừ nổi Đổng Trác. Vậy mà một thiếu nữ đã hiến tấm thân trong trắng của mình cho Lữ Bố và Đổng Trác, dùng mỹ nhân kế ly gián hai người này, cuối cùng nhờ thế mà tiêu diệt được Đổng Trác.



Điển cố rất ngoạn mục, người nữ nhân đó cũng rất đáng kính!



Thế nhưng trong Tam quốc chí lại không ghi chép về Điêu Thuyền.



Trong đó chỉ nói Điêu Thuyền là một tên của nữ quan nhà Hán, không phải là tên thật. Nữ tử ấy có thật hay không? Tào Bằng không biết.


-Ngươi không cần phải khách khí với y.



Nghe cha ta nói cái người tên Lưu Huyền Đức kia rất kém cỏi.



-Vậy sao?



Điển Mãn ra sức gật đầu, tỏ ý những lời y nói đều là thật.



Tào Bằng thật ra không thấy lạ: Người như Điển Vi vốn là người ngay thẳng.



Lưu Bị có thể che giấu bản thân, nhưng trong mắt người như Điển Vi, hành động của y chưa chắc đã được lòng, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.



-Mặc kệ, chúng ta cũng chuẩn bị đi, phải về thôi.



Điển Mãn và Hứa Nghi vội vã đồng ý. Ba người cùng dặn dò bọn người hầu chuẩn bị hành lý.



Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài dịch quán có một tràng tiếng người gọi ngựa hí. Dịch quan vội vã chạy tới, vừa thấy Tào Bằng liền bước lên trước chào.



-Tào công tử, bên ngoài có người tìm.



-A?



Tào Bằng hơi lạ, vội cùng dịch quan đi ra trạm dịch.



Chỉ thấy trên đoạn đường dài bên ngoài cửa trạm dịch, một đội quân sĩ đang đứng đó.



Những quân sĩ này rõ ràng không giống với các quân sĩ Tào Bằng đã thấy lúc trước. Bọn họ trầm mặc, không nói gì, chỉ đứng yên trên đường, sát khí ngùn ngụt.



-Tào công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi!



Tào Tính thấy Tào Bằng thì cười ha ha vẫy tay chào.



-Ngươi còn nói không có quan hệ gì với Kỳ nhi cô nương nữa đi?



-Có chuyện gì vậy?



-Ha ha, đây là binh mã Kỳ nhi cô nương gửi tới cho ngươi đấy?!



-A!



Tào Bằng há hốc miệng, nhìn đám binh sĩ trước mắt, lại nhìn Tào Tính.



-Phu nhân nói Hải Tây giờ đang rất loạn. Ngươi còn trẻ như thế mà phải làm việc với từng nhà, hẳn cũng không dễ dàng. Vì vậy phu nhân mới xin quân hầu giúp ngươi một chút. A, đây là một đám binh sĩ được chọn từ các bộ hạ của Văn Viễn. Bọn họ sẽ đi tới Hải Tây Huyền theo ngươi, tùy ý ngươi sai phái. Hác Chiêu!



-Có mạt tướng!



Từ trong hàng quân sĩ, một gã thiếu niên đi ra.



Người này tuổi chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mày rậm, mắt to, lưng hùm, vai gấu.



Nghe giọng nói hình như là người đất Bắc.



Tào Bằng cũng không thể nhận ra rốt cuộc gã đến từ đâu.



-Từ giờ trở đi, ngươi đi theo Tào công tử.



Hác Chiêu mặt không chút biểu cảm, chắp tay nói:



-Mạt tướng tuân lệnh. Mạt tướng bái kiến Tào công tử.



-A, miễn lễ!



Tào Bằng giờ vẫn còn choáng váng, nhưng chung quy hắn đã hiểu được bí ẩn trong đó.



Không phải là Kỳ nhi!



Hắn với Kỳ nhi không có giao tình sâu đậm như thế.



-Quân hầu có dặn dò gì không?



-Thật ra quân hầu không dặn dò gì, nhưng phu nhân có nói ngươi cố làm việc cho tốt, tương lai nếu có thành công cũng đừng quên ơn nghĩa của quân hầu.



Không, không phải là ân nghĩa của quân hầu!



Mà là ân nghĩa của nàng…



Tào Bằng hình như đã hiểu được một chút.



Điêu Thuyền…A, tạm thời cứ gọi nàng là Điêu Thuyền đi.



Nàng làm vậy là muốn một ngày nào đó trong tương lai hắn có thể phò tá Lữ Bố!



Hắn không biết Điêu Thuyền có ý đồ riêng gì không nhưng cho dù như thế nào, những quân sĩ trước mắt này với Tào Bằng chẳng khác nào đống than ấm trong ngày tuyết rơi.



Hắn do dự một chút:



-Xin ngài bẩm báo với phu nhân rằng Tào Bằng nhất định sẽ không quên ân nghĩa ngày hôm nay!