Tào Tặc

Chương 165 : Thủy Hà luận bàn anh hùng

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Trong một tòa nhà ở thành Hạ Bì, phu nhân Nhâm Tú đang ngồi dưới đèn may vá.



Điêu Thuyền là tên của nữ quan nhà Hán.



Tên thật của nàng là Tố Nhâm Tú, tự là Hồng Xương, là người Tịnh châu. Lại nói, Nhâm Tú và Lữ Bố là người đồng hương, có điều, nàng theo người cậu rời khỏi gia đình, rời khỏi Lâm Thao. Sau này, qua bao vất vả tới được Trường An, nàng lại trở thành nữ quan trong cung nhà Hán.



Vì vậy Nhâm Tú mới có cái tên này…



Ha ha, chuyện này thật ra cũng hơi kỳ quặc.



Chúng ta cũng chỉ cần biết tên của nàng gọi là Điêu Thuyền thì được rồi. Gọi như thế mọi người cũng quen thuộc hơn một chút.



Lữ Linh Hầu đang ngủ trên giường, dáng ngủ của cô bé trông như một con mèo vậy.



Điêu Thuyền may một bộ chiến bào xong, liền đặt sang một bên. Nàng ngẩng đầu nhìn Kỳ nhi, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người thoảng cười.



-Kỳ nhi, ngươi nén nhịn cả đêm rồi, nói đi.



-Phu nhân, vì sao phải giúp tên trộm kia?



Người Kỳ nhi muốn nói đến chính là Tào Bằng. Điêu Thuyền cười cười:



-Ta chỉ muốn tìm một chỗ dựa cho quân hầu thôi.



Nàng đứng lên, đến bên cửa sổ, kéo chăn cho Linh Hầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô bé.



Điêu Thuyền giờ như một người mẹ hiền từ. Lữ Linh Hầu tuy không phải do nàng đích thân sinh ra nhưng trong mắt nàng, cô bé cũng chẳng khác nào do mình sinh ra cả.



-Quân hầu hiện đang trấn giữ Hạ Bì nhưng tình cảnh của người cũng không tốt lắm.



Người vốn không phải là một vị vua có tài trí, mưu lược kiệt xuất, tuy là có võ nghệ cao cường nhưng người không hợp làm chủ công, sớm muộn cũng sẽ có tai họa bất ngờ giáng xuống. Thấy người chiến thắng trở về, rất nhiều người đều tới chúc mừng. Thế nhưng ta dám chắc rằng trong tất cả những người tới chúc này không có người nào là thật tâm muốn đến đây.




-Tam ca, nếu nói về võ công, Ôn hầu thật đúng là thiên hạ vô song. Về điểm này, bất kể huynh có thừa nhận hay không, đây cũng là sự thực. Có điều, nói về khả năng bày binh bố trận và hành quân, văn võ song toàn, dưới trướng Ôn hầu ta nghĩ chỉ có Trương Văn Viễn.



Hác Chiêu dường như hơi tò mò.



-Trương Liêu ư?



Điễn Mãn suy nghĩ một chút:



-Ta có nghe người ta nói rằng chủ công từng nói trong tám mãnh tướng dưới trướng Ôn hầu, Trương Văn Viễn có thể một mình đảm đương một mặt.



-Đúng vậy, tiếc là sinh không đúng thời.



-Ngươi nói xem?



-Văn Viễn tướng quân sinh ra hơi muộn. Nếu như sinh sớm bốn trăm năm, nói không chừng ông ấy đã lập nên sự nghiệp hạ gục Hoắc Phiêu Kỵ rồi.



Hứa Nghi nghe thấy thế, tức thì không đồng ý.



-A Phúc, ngươi nói hơi quá rồi. Trương Văn Viễn có thể có bản lĩnh thật, thế nhưng sợ rằng vẫn không thể so với Hoắc Phiêu Kỵ a.



-Sao lại không được?



-Hoắc Phiêu Kỵ xuất thân như thế nào? Trương Liêu xuất thân ra sao đây?



-Ai, huynh đừng nói như thế.



Tào Bằng xua tay nói:



-Nếu lấy xuất thân để luận về anh hùng thì đại tướng quân Vệ Thanh khi xưa cũng chỉ là nô tài của trưởng công chúa của y. Ngay đến Cao tổ lúc trước cũng chẳng phải là người của Huyện Bái, thế nhưng lại có thể đánh bại Tây Sở Bá vương là danh tướng Hạng Vũ nước Sở lúc bấy giờ. Hai chữ "xuất thân" này là do lão thiên gia ban cho chúng ta, thật quá bất công! Có lập nên sự nghiệp hay không còn phải xem bản thân người đó như thế nào. Nếu nói như huynh, vậy thì khi xưa Cao Tổ vừa thấy Tây Sở Bá vương, không cần đánh đã đầu hàng ngay rồi.