Tào Tặc

Chương 166 : Thương buôn

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Hứa Nghi dù sao cũng xuất thân từ đại tộc, thứ quan niệm này gã càng coi trọng hơn Điển Mãn.



Nhưng nghe Tào Bằng nói như thế dường như cũng không phải không có lý.



-Bá Đạo, ngươi nói có phải không?



-A?



Hác Chiêu thật không ngờ, Tào Bằng lại bất ngờ hỏi gã.



Do dự một chút, gã cười cười:



-Mạt tướng nghĩ công tử nói rất đúng.



-Có điều…



Tào Bằng cười ha ha, nói:



-Nghĩ mà xem, Trần Thắng, Ngô Quảng cũng là hai người quê mùa mà thôi, nhưng lại có thể nói năng hùng hồn như bậc đế vương. Hôm nay, ta ăn bổng lộc của nhà binh, vì nhà binh mà hành động, chính là muốn lập nên công lao sự nghiệp. Ngày hôm nay ta ở đây, nhưng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, biết đâu ta lại có được công danh sự nghiệp như của Hoắc Phiêu Kỵ thì sao? Ta thật không biết a.



Dứt lời, hắn lại hỏi:



-Bá Đạo, chí hướng của ngươi là gì?



-Chí hướng?



Hác Chiêu nhất thời chần chờ, Tào Bằng nghiêng đầu qua nhìn Hứa Nghi và Điển Mãn.



-Ta?



Điển Mãn suy nghĩ một chút:



-Mong muốn lớn nhất đời này của ta là đánh bại cha ta, xông pha chiến trường, tạo dựng sự nghiệp.



-Huynh thì sao?



Tào Bằng nhìn Hứa Nghi.



Hứa Nghi suy nghĩ một chút:



-Ta ư?! Ta mong muốn có thể giữ gìn gia tộc ngày một lớn mạnh. Một ngày kia, Hứa thị có thể trở thành danh gia vọng tộc trăm năm, nghìn năm.



Xuất thân của hai người khác nhau, chí hướng của bọn họ dĩ nhiên sẽ khác nhau.



Chí hướng của Điển Mãn thiên về cá nhân.



Còn Hứa Nghi lại suy nghĩ nhiều cho gia tộc hơn.



Hai người nói xong liền nhìn lại Tào Bằng.



-A Phúc, chí hướng của ngươi là gì?



-Ta ư?



Đây đúng là vấn đề Tào Bằng vẫn luôn tự hỏi.



Kể từ khi sống lại, hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện làm sao để bảo vệ người nhà hắn được an bình.



Chỉ là với tính cách của hắn, quần là áo lụa thực sự không thích hợp. Có rất nhiều khi hắn cũng cảm thấy đau lòng nhưng phần nhiều chỉ thấy buồn cười.



Mà giờ Điển Mãn và Hứa Nghi hỏi, hắn thực không biết nên trả lời như thế nào.



Ngồi bên đống lửa trại, ánh lửa bập bùng soi sáng gương mặt của Tào Bằng. Hắn trầm ngâm không nói.



Hác Chiêu cũng hiếu kỳ nhìn Tào Bằng, dường như đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Hồi lâu sau, Tào Bằng mới ngẩng đầu lên, mỉm cười.



Nụ cười của hắn lại rất trang nghiêm.



Dưới ánh lửa, hắn cười lại có vẻ thánh thiện.



-A Phúc, sao không nói gì vậy?



-Ta có một khát vọng…



Tào Bằng chợt đứng dậy, la lớn:



-Ta thề với trời đất, ta muốn sống vì người dân, ta muốn thừa hưởng các tuyệt học của các thánh nhân trước đây, ta muốn muôn đời được bình yên!



Ầm ầm đùng. Trời đêm chợt vang tiếng sấm nổ.



Hình như ông trời đang tố cáo Tào Bằng: Ngươi giả bộ hơi quá đà đấy!



Nhưng Tào Bằng vẫn không nhận ra, đứng đó, lớn tiếng nói:



-Kẻ nào dám xâm phạm người Hán chúng ta, tất sẽ bị tiêu diệt!



Hơn hai trăm năm trước, danh tướng Tây Hán Là Trần Thang, Cam Duyên Thọ đã từng hét vang, được người Hán truyền đi mãi đến hai nghìn năm sau.



Răng rắc, bầu trời đêm giáng xuống một tia chớp dường như đang cảnh cáo Tào Bằng.



Ngươi dám giả bộ, ta đánh chết ngươi!



Chỉ là tia chớp này tuy hơi đáng sợ nhưng lại không giấu nổi hào khí ngút trời trong lòng Tào Bằng.



Sắc mặt Hắc Chiêu thay đổi, hiện lên vẻ kính trọng.
-Đặng Huyện lệnh, sao ngài lại tới đây?



-Nghe nói Mạch Công khỏe mạnh, ta tới thăm ngài một chút. Mạch Công là người lâu năm ở Hải Tây, ta thân là Huyện lệnh còn phải nhờ Mạch Công chỉ bảo nhiều.



Mạch Nhân vội vàng nói:



-Đặng Huyện lệnh khách khí rồi.



Ánh mắt gã bất thần liếc qua Tào Bằng.



Tào Bằng chắp tay:



-Binh tào Hải Tây, Tào Bằng bái kiến Nhân Công.



-Tào công tử cần gì phải khách sáo thế? Từ lâu ta đã nghe nói công tử là long phượng trong loài người, hôm nay được gặp, quả nhiên là tuấn tú, lịch thiệp a.



Lời nói thật lạ lùng. Tào Bằng tới Hải Tây mới có hơn một tháng, chưa từng gặp mặt Mạch Nhân. Hai bên chưa từng nghe về nhau, Mạch Nhân lại rất ít khi xuất hiện, duy chỉ có một lần đến nhà cũng là buổi tối hôm đó Đặng Tắc diệt trừ Trần Thăng. Mà ngày đó, Tào Bằng lại đang ở Trường Nhai lo việc phục kích Trần Thăng. Vì vậy, Mạch Nhân cũng chỉ có thể nghe nói đến Tào Bằng, chưa từng thấy rõ dáng hình hắn như thế nào.



Tào Bẳng mỉm cười, lùi về phía sau Đặng Tắc.



Lúc này, hắn không phải là khách.



-Mạch Công giờ có tiện gặp khách không?



Mạch Nhân vội nói:



-Gia phụ đang ở hậu viện ngắm mai, có thể ngồi nhưng nói năng hơi bất tiện, đến ta nghe còn khó hiểu.



-A, vậy xin nhờ Nhân công bẩm báo cho.



-Không cần, không cần, Đặng Huyện lệnh mời đi theo ta.



Tào Bằng đi theo sau Đặng Tắc vào trong trang viện của Mạch gia.



Nếu nói về diện tích thì trang viện của Mạch gia thậm chí không bằng một nửa điền trang của Trần Thăng. Thế nhưng đi vào trong lại cảm thấy được sự bất đồng giữa hai nơi này. Đây là một nơi trang nghiêm, thanh nhã, mặc dù không được điểm tô xa hoa, nhưng vẫn làm người khác phải kính nể.



Mà trang viện của Trần Thăng lại hết sức tráng lệ, lộng lẫy.



Nhưng dù thế nào, cả hai đều có khí chất của nhà giàu sang!



Tào Bằng và Đặng Tắc theo Mạch Nhân dẫn đường đi qua đoạn hành lang gấp khúc.



Qua hai đoạn hành lang là tới đình viện, rồi vào hậu viện. Trong viện tĩnh mịch có trồng hoa mai, ở đây có dựng một tiểu lầu các đứng lẻ loi với tấm rèm thưa phủ xuống.



Cơn gió thoảng qua, nhánh mai hồng lay động, hoa mai bay bay.



Tấm rèm thưa bay lên, dường như mây trắng lơ lửng trên không trung, dưới màu hồng của hoa mai lại thêm vẻ rung động lòng người.



-Tập Công quả nhiên là người phong nhã.



-Đúng vậy, trước đây gia phụ vốn không thích hoa mai, nhưng mấy năm nay không biết thế nào lại thích mai hồng.



Ta còn nói với gia phụ rằng màu hồng này quá tươi đẹp, không bằng chọn loại hoa nào đó trong mấy loại hoa quý nhưng gia phụ không đồng ý, nói người thích hồng mai.



Tào Bằng ở bên cạnh lẳng lặng nghe, không nói lời nào.



Đợi Mạch Nhân nói xong, hắn mới chợt nói:



-Hồng Mai tươi đẹp, nơi nào cũng có thể thấy được nhưng một khi nở rộ thì phong cảnh này cũng rất đáng xem a.



Mạch Nhân ngẩn ra, chợt cười ha ha.



Nhưng trong mắt gã lại ánh lên vẻ khinh thường, dường như không cho những lời Tào Bằng nói là đúng.



Tào Bằng nói xong câu đó thì cũng không nói gì nữa. Hắn và Đặng Tắc cùng bước giữa vườn hoa, tới trước cửa hiên của ngôi lầu mới dừng chân.



Đặng Tắc cao giọng nói:



-Huyện lệnh Hải Tây Đặng Tắc bái kiến Mạch Công.



Trong lầu các vẫn vắng lặng.



Một lát sau, từ bên trong vọng ra một loạt âm thanh hỗn tạp, nhưng rất mơ hồ. Tào Bằng nghe không rõ.



Mạch Nhân nhất thời nhíu mày, rồi khổ sở cười, bước lên, nhẹ giọng nói:



-Gia phụ nói thân thể của người không được khỏe, chỉ sợ không thể tiếp kiến Đặng Huyện lệnh được.



-Thì ra là thế!



Đặng Tắc cũng không có vẻ gì là không hài lòng, cười ha ha, nói:



-Đặng Tắc mạo muội tới đây, đã quấy rầy Mạch Công nghỉ ngơi. Nếu Mạch Công không được khỏe, vậy ngày khác Đặng Tắc xin được trở lại vậy?



Trong lầu các không có tiếng trả lời.



Mạch Nhân và Đặng Tắc cùng đi ra, dọc đường Mạch Nhân liên tục xin lỗi.



Đặng Tắc tỏ vẻ độ lượng, không mấy bận tâm. Tào Bằng đang theo sát phía sau Đặng Tắc, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, lạnh đến tận đỉnh đầu.



Hắn giật mình, chợt quay người lại.



Phía sau biển hoa, trên lầu các chỉ có tấm rèm thưa bay bay mà không thấy bóng người nào.