Tào Tặc

Chương 184 : Cao chạy xa bay

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Hắn nheo nheo mắt, vô thức vuốt vuốt muỗi:



-Lỗ gia kia vì sao lại thu mua gạo ở Hu Thai?



-Chuyện này…



Bộ Chất gãi gãi đầu, không trả lời được.



-Hay là sau khi ăn xong, chúng ta đến Đông thành Mễ Hành xem thử?



Tào Bằng nói với Trần Quần.



Trần Quần suy nghĩ một chút:



-Cũng được.



Đúng lúc này, trong viện chợt vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn độn. Tức thì có người hô:



-Lão khất bà, có tiền mua rượu thịt mà còn kêu không có tiền là có ý gì đây?



Bộ Loan mặt mày trắng bệch, dường như sợ hãi, lùi lại phía sau cửa sổ, co rụt lại. Lão phu nhân giận dữ, hừ một tiếng, đứng dậy.



Lão phu nhân liên tục nói một tràng, nghe ra hình như đang chửi mắng người kia.



Tào Bằng nhíu mày, đứng dậy, ra ngoài phòng, lại thấy có mười mấy người vạm vỡ xông vào trong viện, đang chửi ầm lên.



-Bọn ngươi là kẻ nào?



Trần Quần từ trong phòng theo ra, trầm giọng quát.



Đừng thấy y bình thường đùa giỡn với Tào Bằng, một khi y nổi giận, uy nghiêm của con cháu thế gia của y hiện lên vô cùng rõ nét.



-Các ngươi là ai?



Người vạm vỡ đi đầu lớn tiếng mắng:



-Bọn lão tử đòi nợ, liên quan gì đến các ngươi.



Gã nói rất dõng dạc, mặc dù có lẫn với thổ ngữ, nhưng Tào Bằng vẫn hiểu được.



Trần Quần nhất thời tức giận, cất bước định ra ngoài lại bị Tào Bằng cản lại. Lúc này, Bộ Chất đã lao ra khỏi gian nhà tranh.



-Các ngươi đúng là lũ khốn nạn không có lương tâm. Đã cướp đoạt ruộng đất của thẩm thẩm rồi lại còn đến nhà gây sự. Các ngươi khinh người quá đáng rồi đấy.



-Ngươi là ai?



-Mỗ gia Bộ Chất, hiện là Hải Tây chủ bạc.



Mấy người kia nhìn nhau một hồi, chợt lạnh giọng nói:



-Ngươi là chủ bạc của huyện Hải Tây lại chạy tới Hu Thai sinh sự, chẳng lẽ ngươi tưởng Hu Thai ta không có người sao?



Tào Bằng bước xuống bậc hiên, đi tới.



-Các ngươi tới làm gì?



-Còn làm gì nữa. Đòi nợ.



-Nợ nào?



-Lão khất bà kia lúc trước đổ bệnh, đã mượn của chúng ta không ít tiền.



Chúng ta vốn thương xót, nên vẫn chưa hề đòi.




Bộ Loan do dự một lát, gật đầu đồng ý.



Tào Bằng cũng không ở lại chờ, cất bước ra ngoài cửa, ngồi trên ngựa.



Bộ Uyên đỡ lão thái thái lên ngựa, sau đó nắm dây cương dẫn đường.



Đoàn người vừa đến cửa thành thì Bộ Loan đã thuê một chiếc xe ngựa trên phố đến. Bộ Chất lại đỡ lão thái thái xuống ngựa, dìu lên xe ngựa. Bộ Loan sau đó cũng lên xe, nói nhẹ nhàng với người đánh xe:



-Lão thúc, phiền người dẫn chúng tôi đi một đoạn đường, đi rồi hãy nói.



Người đánh xe hiển nhiên biết rõ Bộ Loan, không nói hai lời, giơ roi đánh xe.



Tào Bằng phóng ngựa như tên bắn, chạy dọc theo phố rồi phóng thẳng ra khỏi thị trấn. Hắn ra ngoài thành, cùng Hác Chiêu tụ lại một chỗ. Quả không ngoài dự đoán, những cửa hàng trong thành nghe được khẩu âm của Hạ Hầu Lan và Vương Mãi, không ai bảo ai đều cự tuyệt lời đề nghị của bọn họ. Toàn bộ các cửa hiệu đều nói một câu: Không có hàng!



-Chúng ta đi thôi.



Trần Quần cười ha hả nói:



-Từ đây đến Đông Dương chỉ có hai ba canh giờ đường đi. Tới Đông Dương là thuộc quyền của Quảng Lăng, bọn họ sẽ không dám sinh sự gây chuyện.



-Tốt!



Bộ Uyên sảng khoái đáp.Nhưng người đánh xe có phần do dự. Lúc này hắn nghe rõ là nhóm người Tào Bằng hình như đối đầu với huyện lệnh.



-Tiểu Loan à. Không phải là lão thúc không giúp ngươi, nhưng cả nhà lão thúc đều ở trong thành. Nếu bị người ta biết… Tiểu Loan, các ngươi hay là nên xuống xe đi.



-Tại sao lại như vậy!



Vương Mãi giận tím mặt. Từ ở trong thành hắn đã giận sôi bụng.Nghe lời từ chối của người đánh xe, cơn giận của hắn lập tức bùng phát. Hắn rút cương đao, thúc ngựa xông lên phía trước. Khuôn mặt người đánh xe trắng bệch, vội vàng trốn phía sau Bộ Chất.



Tào Bằng nhíu mày, quát Vương Mãi. Hắn thúc ngựa chạy lên:



-Bao nhiêu tiền?



-Hả?



-Ta nói là, cái xe này ngươi lấy bao nhiêu tiền. Nói một giá, ta trả gấp đôi cho ngươi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn



Người đánh xe nghe được, con mắt sáng ngời. Hắn run rẩy đi ra từ phía sau Bộ Chất, nhìn Vương Mãi một chút, lại nhìn Tào Bằng, run run giơ bàn tay năm ngón ra.



-Tên kia, một xe một ngựa, ngươi dám lấy năm mươi quan tiền, muốn chết phải không?



Vương Mãi tức giận chửi ầm lên. Tào Bằng vội vã ngăn cản hắn, người đánh xe vụng về nói: -Không phải là năm mươi quan tiền, là năm quan!



-Ngươi không nói, ra dấu là sao hả? Vương Mãi gãi đầu xấu hổ, quay đầu ngựa, lẩm bẩm cằn nhằn.



-Lão nhân gia, năm quan tiền chưa mua nổi một chiếc xe ngựa.



Tào Bằng cười ha hả. Sau đó hắn tới chỗ Quách Hoàn lấy một cái túi tiền.



-Nếu trên thị trường thì một cái xe ngựa có lẽ khoảng ba mươi quan tiền. Ở đây có năm mươi quan tiền. Cầm lấy đi. Mua một cái xe mới, sống cho tốt.



Nếu mà đang ở Hứa Đô thì một chiếc xe ngựa đại khái cũng phải hai mươi quan tiền. Nhưng có điều, vì ở Từ Châu ngựa rất đắt tiền nên xem như ba mươi quan tiền cũng là hợp lý.



Người đánh xe nhận cái túi tiền thì như bừng tỉnh mộng. Hắn đột nhiên quỳ xuống, liên tục dập dầu nói:



-Tiểu nhân đa tạ công tử ban thưởng.



Tào Bằng cười cười, không dây dưa với người đánh xe ngựa. Hắn quay đầu ngựa, nhìn thoáng qua hướng Hu Thai, đột nhiên cười to nói:



-Đi, chúng ta xuất phát!