Tào Tặc

Chương 186 : Đông Lăng Đình

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Khi Trần Quần đi tới Đông Lăng đình thì đã quá giờ Thìn.



Chưa đi đến chỗ của Tào Bằng thì nghe thấy một mùi hương khiến lòng người khó cưỡng lại.



-Bảo Kiên, đã ngửi thấy mùi chưa.



Con mắt Trần Quần sáng loáng, nuốt nước miếng, vội vàng hỏi.



Bầu trời giáng xuống một cơn mưa phùn lất phất, trên mặt sông có từng tầng sương mù. Từ xa nhìn lại trên sông chỉ thấy phía sau rừng đào, một ngôi nhà có vườn hết sức thanh tịnh và đẹp đẽ. Hai người thanh niên từ trên xe ngựa bước xuống, khoảng chừng ba mươi tuổi, cử chỉ ưu nhã, rất có khí độ.



Nhìn thoáng qua cây gậy trúc trong tay Trần Quần một người thanh niên liền nở nụ cười.



-Trường Văn là lão tham, quả nhiên không sai.



- Ngươi bảo ta là lão tham vậy ngửi mùi xem… chậc chậc. Đột nhiên ta có ao ước được như Hữu Học.



-Hả?



-Ngươi xem sương mù trên sông, mưa phùn lất phất. Thân ở trong rừng đào, lại có giai nhân làm bạn, có bạn tốt bên cạnh, thật là một người có ý thích tuyệt vời.



Hai thanh niên nghe được, không nhịn được cười.



-Nghe Văn Trường nói như vậy, ngược lại ta cảm thấy mình quá thô tục!



-Đã như vậy sao lại không dừng ngựa vào rừng đào? Mùi thơm này thật khiến cho kẻ khác thèm muốn.



Ba người dứt lời thì dừng xe ngựa lại, cất bước đi vào rừng đào. Xuyên qua khu rừng, bước giữa những cánh đào hồng và hoa hạnhcho dù tâm tình nóng nảy trong người, thoáng cái trở nên yên bình rất nhiều. Đi qua rừng đào thì thấy một bức tường trắng thấp thoáng trong sương mù. Một dãy nhà tranh hiện ra trước mặt ba người.



-Hữu Học, Hữu Học!



Trần Quần mau bước tới trước, lớn tiếng gọi:



-Hôm nay lại có món ăn gì mới?



Hắn vào trong sân thì thấy Bộ Loan mặc áo trắng, từ trong phòng bếp đi ra.



-Trần tiên sinh, ngài đã tới?




–Được uống rượu bên sông Trường Giang, lại ăn cá chép bạc đầu, sống ở Quảng Lăng thật hạnh phúc biết bao?



-Hả. Người nào nói?



-Haha, còn có thể là ai. Tất nhiên là Hữu Học mới nói lúc trên đò.



Ba người Trần Quần nghe được liền vỗ tay tán thưởng.



-Được rồi. Ta dẫn đến giới thiệu cho ngươi. Hai vị này là bạn chí cốt của ta.



Trần Quần cười rồi kéo Tào Bằng ngồi xuống. Hắn chỉ tay về một thanh niên.



–Đây là Từ Tuyên, Từ Bảo Kiên. Nói cho hai người biết, hắn chính là người Hải Tây.



-À, thì ra là Từ tiên sinh.



Tào Bằng vội vàng thi lễ. Từ Tuyên cũng không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy đáp lễ.



-Vị này chính là Trần Kiểu, Trần Quý Bật, người Đông Dương. Tổ tiên hắn là Đường Sắc hầu Trần Anh. Trần thị ở Đông Dương cũng là một vọng tộc.



Trần Anh là một kẻ tuấn tài thời Sở Hán tranh hùng. Y đã từng theo Sở Hoài Vương trụ quốc, về sau tới nương tựa Lưu Bang, được phong làm Đường Sắc hầu.



Lịch sử Trần thị ở Đông Dương thậm chí còn lâu đời hơn Trần thị ở Quảng Lăng. Hơn nữa, hai nhà còn có mối liên hệ rất sâu xa. Trần thị ở Quảng Lăng, nói rõ ra thì chính là một nhánh của Trần thị ở Đông Dương tách ra. Nhưng vì người tài của Trần thị ở Quảng Lăng xuất hiện nhiều nên đã dần dần áp đảo Trần thị ở Đông Dương.



Hai người này bây giờ đều là những người nổi tiếng ở Quảng Lăng.



Tào Bằng hoảng hốt, vội vàng hành lễ. Đúng lúc này ở trước sân vọng đến một tiếng động lớn.



-Công tử, công tử… Chúng ta tới rồi.



Nghe tiếng thì hình như là Hạ Hầu Lan.



Tào Bằng đứng lên.



–Đúng là Tử U Bá nói là tới. Tử Sơn tiên sinh, các người cứ tạm thời an tọa. Ta đi đón họ một chút, nhân tiện dạy Bộ Loan làm cá ba cách thế nào. Bảo Kiên tiên sinh cùng Quý Bật tiên sinh tới vừa đúng lúc. Hôm nay cảnh sắc rất hợp với uống rượu.