Tào Tặc
Chương 189 : Hộ tống tới Giang Đông
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
-Tào Công lần này đi sai sứ Giang Đông, hẳn là còn có dụng ý khác?......
Trời đã tối, Trần Quần dường như hai ngày một đêm không chợp mắt nhưng lại không hề mệt mỏi. Sau bữa tối, hắn gõ cửa phòng Tuân Diễn.
Tuân Diễn hỏi:
- Sao ngươi lại cần giúp chuyện này?
Trần Quần do dự một lát rồi khẽ nói:
- Nếu Tam huynh không tiện nói thì thôi! Chỉ là đệ không rõ, huynh đi sứ Giang Đông, vì sao muốn dẫn theo Hữu Học?
-Điều này...
Ngón tay Tuân Diễn thon dài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.
Hắn đứng lên, đi tới cửa, nhìn sang hai bên sau đó khép cửa phòng.
- Nếu là người khác hỏi, ta tuyệt đối sẽ không giải thích.Có điều ngươi với ta, cả hai nhà thế giao, ta cũng không muốn giấu ngươi. Ta lần này đi sứ Giang Đông đúng là có nhiệm vụ quan trọng. Ban đầu ta cũng không muốn dẫn theo người nào nhưng Văn Nhược nói: chuyến này trách nhiệm của ta nặng nề, bên cạnh phải có người đắc lực giúp đỡ. Người lớn tuổi mà danh trọng, dễ bị để ý; Còn trẻ mà vô danh, không nhiều người dùng được. Khi ấy ta cũng chỉ buột miệng nói: bên ta còn thiếu một thư đồng. Văn Nhược liền tiến cử Tào Hữu Học, nói tên này thông minh nhanh nhẹn và cũng mưu trí, thân thủ bất phàm, lại có học thức, có thể giúp sức bất cứ lúc nào.Sau đó Phụng Hiếu cũng nói như vậy với ta, kể cả Công Đạt... Ngươi cũng biết Công Đạt là người cẩn thận ít nói, rất ít khen người khác.Hắn hình như cũng có chút khen ngợi Tào Hữu Học, quả là hiếm thấy. Hơn nữa đúng là ta cũng cần một người đi theo như thế, cho nên mới đồng ý.Đúng rồi, xem ra quan hệ giữa ngươi và Tào Bằng khá tốt, ngươi nghĩ sao về hắn?
Tổ phụ của Trần Quần tên là Trần Thật, cùng tổ phụ của Tuân Diễn là Tuân Thục đều là tứ trưởng Dĩnh Xuyên, quan hệ đương nhiên vô cùng gắn bó.
Tuân Diễn tuy không trả lời lần này hắn đi Giang Đông rốt cuộc có mục đích gì, nhưng cũng coi như đã cho Trần Quần một câu trả lời. Trần Quần đương nhiên không thể cứ truy hỏi, vì hỏi tiếp sẽ có thể xảy ra chuyện. Tuân Diễn nể giao tình hai nhà mà tiết lộ tin tức như vậy, đối Trần Quần mà nói... đã quá đủ. Về phần Tuân Diễn đi Giang Đông làm gì, không phải điều Trần Quần có thể biết
Nghe Tuân Diễn hỏi, Trần Quần do dự một chút, khẽ nói:
- Con người Hữu Học này, ta nhìn không thấu.
-Ấy....
Tuân Diễn nghe Trần Quần nói như vậy liền biến sắc mặt.Hắn biết, Trần Quần biết nhìn người.Khả năng nhìn người trước nay đều không kém, tốt xấu ưu khuyết đại khái đều có thể nhìn ra.Nói chung, khi người nào đó nói "nhìn không thấu", lời nói này thực ra cũng đã chứng tỏ, người hắn nói tới có tài thực sự.Chính vì có thực tài mới nói nhìn không thấu. Đánh giá này không thể nói là không cao được.
Tuân Diễn gãi gãi đầu, đứng dậy đi quanh quẩn trong phòng, "nếu như thế, sao hắn lại cam tâm làm thư tá cho ta?"
Đúng vậy, người có tài thật sự hầu hết đều ngông nghênh, sẽ không chịu luồn cúi dưới người khác, nói gì tới làm thư đồng cho người ta. Dù chỉ là diễn kịch cũng không thể..
Trần Quần nói:
- Hữu Học có tiết khí, tính tình cao thượng, cương trực.Nhưng hắn không phải cái loại cậy tài khinh người, biết được mức độ nặng nhẹ, phân biệt được đúng sai. Theo ta thấy, hắn cũng không chắc sẽ để ý tới chuyện này. Chỉ cần huynh trưởng nói rõ với hắn, hắn hẳn là sẽ không từ chối. Bằng không, ta tới nói chuyện với hắn rồi sẽ về báo lại huynh trưởng.
-Cái này... cũng tốt.
Tuân Diễn nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
Trần Quần liền cáo từ, lập tức tới thẳng chỗ Tào Bằng ở.Tào Bằng cũng ở trong phủ Trần Đăng, có điều ở nhà chái, hơn nữa cùng ở một phòng với Hạ Hầu Lan.
Khi Trần Quần tới, Tào Bằng đang ngắm đao dưới ánh đèn. Ánh đèn lờ mờ, hai thanh đại đao tỏa ra một vầng sáng lạnh lẽo.Hạ Hầu Lan ngồi bên xem với vẻ mặt ngưỡng mộ, miệng líu lưỡi liên tục không nói nên lời.
"Hữu học, hai thanh đao của này của ngươi nếu mang ra chợ, chắc cũng phải vạn tiền đấy nhỉ."
Hà nhất trảm được rèn từ sắt Đô Sơn, thân đao với những đường vân tinh xảo, tuyệt đẹp, nó được chạm trổ hình rồng ngậm đao từ gỗ đào khiến thân đao trông càng dũng mãnh... Xem ra để rèn được hai đại đao này, hẳn là Tào Cấp đã bỏ rất nhiều tâm sức. Y cố hết sức xem xét tình hình của Tào Bằng, mỗi một chi tiết đều cực kỳ chú trọng.
Thế cho nên khi Tào Bằng cầm đại đao... lại xuất hiện một cảm giác huyết mạch tương liên... Rãnh đao ánh lên huyết quang màu đỏ sậm, đây là đặc trưng rõ rệt nhất của những đao do Tào Cấp rèn. Mỗi một cây đao làm ra đều chứa huyết khí, làm cho bảo đao càng có linh tính hơn. Hạ Hầu Lan không khỏi nén tiếng thở dài. Hắn bắt đầu hơi ghen tị với Tào Bằng, có một người cha biết rèn đao như thế, thực ra cũng là một hạnh phúc hiếm có.
Tào Bằng bật cười!
Hắn cầm lấy túi da hươu từ trên sập, cho hai khẩu đao vào trong túi.Sau đó đặt sang bên cạnh người, đại đao gối đầu, hắn cười ha ha và cùng Hạ Hầu Lan tán gẫu việc thường ngày.
Quen biết Hạ Hầu Lan sắp hơn một năm, nhưng hai người thật sự không có cơ hội cùng nhau tâm sự.
"Tử U, trước đây khi ngươi học thương, nhất định đã rất vất vả."
"Chịu khổ cũng không đáng nói nhưng thầy vẫn không xem trọng."
Tử U là tên chữ của Hạ Hầu Lan.
Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, vẻ mặt hơi đăm chiêu.
"Ngân thương đó của ngươi, chẳng lẽ là do thầy tặng? Ta thấy ngươi thương không rời tay, hẳn là có ý nghĩa gì đặc biệt trong đó?"
Hạ Hầu Lan lắc đầu rồi lại gật đầu.
"Cây thương này được làm theo cây Long đảm ngân thương của thầy ta."
"Long đảm ngân thương?"
Tào Bằng thấy cái tên này khá quen.
Tháng ba, Giang Nam mưa bụi đang mịt mù.
Hoa đào, hoa hạnh ngoài đình bị gió thổi rụng xuống, đầy đất. Một con đường đá cuội ngoằn ngoèo, ẩm ướt hiện ra trước mặt màu trắng điểm thêm những đóa hoa ửng đỏ khiến lòng người thêm buồn bã.
Một chàng trai tóc đuôi sam bước trên con đường đầy sắc hồng và trắng của hoa, rồi chợt dừng chân ở ngoài đình.
"Nàng thật sự đã quyết định sao?"
"Vâng!"
Một thiếu nữ trong đình đứng quay lưng lại với chàng trai, chỉ khẽ vâng một tiếng.
Bộ quần áo phong phanh đang bay phất phơ trong gió nhẹ, dán vào cơ thể với những đường cong lả lướt kia, làm cho cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp. Nguồn tại http://Truyện FULL
Tóc mây ngang vai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần quyến rũ. Chàng trai nhìn bóng dáng phía sau của nàng, không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
"Đây là cái ta xin được từ chỗ lão thần tiên, nàng cầm lấy đi."
"Cám ơn."
"Vậy ta... cáo từ."
"Đi mạnh giỏi!"
Người con trai đặt một bình ngọc dương chi xuống và xoay người rời đi.
Nhưng đi được hai bước, hắn lại dừng chân, "Oản nhi, thật ra..."
Hắn còn chưa nói xong, lại nghe trong đình vang lên tiếng đàn du dương, lời nói đã lên tới miệng, cuối cùng vẫn phải nuốt lại. Hắn thở dài, xoay người bước lên những hạt sương sớm trên con đường mòn.
"Còn có hai mươi tám ngày sao?"
Người thiếu nữ nói mấy tiếng yếu ớt vô nghĩa, chợt bị gió thổi mất!
Đi từ Quảng Lăng, trước tiên tới Giang Đô.
Giang Đô ở đây không phải là Giang Đô của hậu thế mà là một địa danh thuộc Quảng Lăng, nằm bên bờ Đại Giang.
Tào Bằng cùng Hạ Hầu Lan mặc dù tham gia vào đội nhân mã của Tuân Diễn nhưng không hề gây sự chú ý của người khác. Trên thực tế, trong đội ngũ đi sứ Giang Đông này toàn là những danh sĩ bất phàm. Đừng nói tới Điển quân hiệu úy Vương Lãng, những thuộc hạ của Vương Lãng đều không thể để ý tới những thay đổi của thư đồng và phu xe nho nhỏ bên cạnh Tuân Diễn. Lần này Tuân Diễn đi sứ Giang Đông, chỉ dẫn theo mười gia tướng của Tuân gia."
Theo lời Tuân Diễn: "Chuyến này ta chỉ là du sơn ngoạn thủy nên mới dẫn nhiều tùy tùng như thế, ngược lại tâm trạng khá lo lắng."
Tào Bằng cũng không để ý tới điều này.
Dù sao hắn biết rõ, Tuân Diễn có nhiệm vụ đặc biệt.
Còn rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Tào Bằng lười đoán và cũng không muốn đoán.
Hắn vốn có thể từ chối, nhưng Tuân Úc và Quách Gia cùng đề cử khiến cho hắn không thể nào từ chối được...
Chỉ hy vọng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau đó trở lại Quảng Lăng. Chuyện của bản thân Tào Bằng có rất nhiều cái chỉ là báo đáp ân nghĩa của Điêu Thuyền nên cũng không cần phí công hắn suy nghĩ. Ước chừng cũng không kịp quay về Quảng Lăng vào tháng năm.
Sau khi nghỉ ở Giang Đô một ngày liền tập trung ở bến phà Giang Thủy để đi lên thuyền.
Giang Thủy lúc này khá êm dịu. Mặt sông bát ngát sương khói càng thể hiện một ý vị bao la hùng vĩ.
Trường Giang những năm cuối Đông Hán tràn đầy sức sống hơn nhiều so với Trường Giang của hậu thế. Trên mặt sông rộng lớn càng lúc càng toát ra khí khái hùng hồn mênh mông.
"Hữu Học!"
"Vâng!"
Tuân Diễn dẫn theo người của hắn ngồi trên một chiếc thuyền riêng.
Xe ngựa dừng ở đuôi thuyền, do Hạ Hầu Lan phụ trách trông nom.
Hắn dẫn Tào Bằng đi tới đầu thuyền. Mười tên gia tướng phía sau tự động tản ra để hai người có đủ không gian trò chuyện.
"Nghe nói, ngươi rất không hài lòng khi ở Quảng Lăng?"
Tào Bằng ngẩn ra, "Cũng được, cũng coi như phải như ý."
"Ha ha, ta biết người Quảng Lăng có tư tưởng bài ngoại. Nếu ngươi muốn đứng vững ở Quảng Lăng e rằng còn phải gặp một số trắc trở... Thật ra Nguyên Long khá coi trọng ngươi, chuyển tới ở đình Đông Lăng là có ý đồ rèn luyện trong đó. Đúng rồi, phía đình Đông Lăng tình hình thế nào?"
Tào Bằng gật đầu "Đều rất tốt."