Tào Tặc

Chương 193 : Nhớ lại vẻ ung dung năm đó

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Mưa dai dẳng suốt cả buổi tối. Phía Giang Đông không còn cho người tới quấy rầy, mà sử đoàn rõ ràng cũng tăng cường phòng vệ. Đêm nay vô sự cho đến ngày hôm sau trời sáng.



Mưa cuối cùng đã tạnh trước khi trời sáng.



Tào Bằng và Hạ Hầu Lan vẫn như trước, sau khi lên xe ngựa, một người đánh xe, một người ngồi ở vị trí bên cạnh, chậm rãi cho xe chạy ra khỏi đại môn của trạm dịch. Ở cửa trạm dịch, Tuân Diễn từ xe bước xuống, cùng Vương Lãng qua gặp Trương Chiêu. Sau đó đoàn xe từ từ rời đi.



Trương Chiêu nửa vô tình nửa cố ý liếc nhìn xe ngựa của Tuân Diễn.



Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Tuân Diễn từ xe ngựa bước xuống liền dừng quan sát.



Đối với con cháu nhà thế gia, Trương Chiêu rất hiểu. Những người này mắt cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa cực kỳ kiêu ngạo. Không phải người nào cũng đều có thể ngồi cùng xe với Tuân Diễn mà đi. Nếu thân phận địa vị không tương đương, nếu ngồi cùng xe ngựa, chả khác gì một sự xỉ nhục đối với con cháu thế gia.



Trương Chiêu được biết từ Hàn Tống rằng, hắn phụng mệnh truy sát bọn trộm cướp, nhưng lý do cụ thể, Hàn Tống cũng không rõ lắm.



Tên trộm đó chính là một tên đầu đường xó chợ trong Ngô huyện, cho nên không cần lo lắng chuyện Tuân Diễn sẽ ngồi cùng xe ngựa với tên trộm ấy. Vì thế Trương Chiêu chuyển sự chú ý sang các xe ngựa khác, dưới sự chỉ thị của hắn, liên tục có quân lính nửa vô tình nửa cố ý cản lại xe, tiến hành kiểm tra. Có điều hành động mờ ám này không qua được mắt Tuân Diễn và Vương Lãng, hai người đều khẽ nhíu mày.



Tào Bằng cảm nhận được, hình như có người đang theo dõi hắn.



Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Tống đứng sau Tôn Hà đang hung tợn nhìn hắn.



Còn Tôn Hà, lại giống như không có chuyện gì, đứng ở một bên mỉm cười, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trương Chiêu và Vương Lãng, Tuân Diễn...



Chỉ là, ánh mắt kia vẫn luôn đảo qua đảo lại Tào Bằng.



Ánh mắt hung ác, giỏi lắm hả?



Tào Bằng nở nụ cười lạnh lùng.



Hắn đột nhiên giơ tay lên, vỗ vỗ vào túi đao đặt bên cạnh, rồi sau đó chỉ tay về phía Hàn Tống và làm động tác cắt yết hầu với y.



Trong lúc giơ tay nhấc chân, sự khinh thường toát ra khiến mặt Hàn Tống chợt đỏ bừng bừng.



Hắn tuy rằng chưa từng nhìn thấy lễ cắt yết hầu nhưng có thể cảm nhận được ý sỉ nhục mà Tào Bằng dành cho hắn.



Hàn Đương chính là lão thần hai đời của Giang Đông.



Tôn Kiên khi còn sống, Hàn Đương liền đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, còn tham gia chiến sự chư hầu thảo phạt Đổng Trác. Sau khi Vũ Kiên chết, Hàn Đương liền bắt đầu đi theo Câu Sách, chinh phạt Giang Đông, trợ giúp Tôn Sách đánh được cục diện to lớn như ngày nay... Dưới trướng của Tôn Sách, người có thể cùng đàm luận với Hàn Đương không nhiều. Ngoài lão tướng Trình Phổ và con trai Thái thú Hoàng Tử Liêm của quận Nam Dương tên là Hoàng Cái Hoàng Công Phúc ra, xét về tư chất thật sự không có mấy người vượt được Hàn Đương. Cũng chính vì thế, Hàn Tống như được nuông chiều từ bé, thậm chí được sủng ái dẫn tới kiêu ngạo.



Từ nhỏ đến lớn, Hàn Tống đâu phải chịu nỗi nhục nhã như vậy.



Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tào Bằng, làm điệu bộ muốn lao ra.



Tôn Hà đưa tay ra ấn Hàn Tống lại.



Nhìn Tào Bằng mỉm cười, Tôn Hà lại khẽ lắc đầu.



Ý đó là cảnh cáo Tào Bằng: một vừa hai phải đi, có một số việc nếu làm quá đáng, đến lúc đó ngươi sẽ gặp phiền toái lớn.



Tào Bằng cũng cười, quay đầu lại... không thèm để ý tới Tôn Hà.



"Tên Tôn Bá Hải này không đơn giản." Hắn nói khẽ với Hạ Hầu Lan.



Hạ Hầu Lan kinh ngạc rướn cổ lên liếc nhìn Tôn Hà, "Còn chẳng phải cũng là hai đôi mắt, một cái mũi sao, hình như không có gì đặc biệt."



Tướng mạo của Tôn Hà không thực sự xuất chúng.



Hắn vốn là họ Du, từ nhỏ đã đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, được Tôn Kiên cực kỳ coi trọng. Sau đó lại cùng Tôn Sách chinh phạt Giang Đông, Tôn Sách ban thưởng cho họ của ông, còn xếp Tôn Hà vào gia phả, chính là thừa nhận địa vị của Tôn Hà ở trong họ tộc. Người này tính tình trung trực, rất có uy tín trong các tướng lĩnh ở Giang Đông. Mặc dù là lão thần của Trình Phổ Hoàng Cái và Hàn Đương nhưng cũng hết lời khen ngợi Tôn Hà. Tào Bằng nói: "Tướng mạo đẹp không chắc đã có bản lĩnh, nói xong, hắn lại liếc nhìn Tôn Hà.



Có điều lúc này Tôn Hà đang chắp tay nói lời từ biệt với đám Tuân Diễn nên cũng không để ý Tào Bằng



Cứ thế kéo dài tới gần giờ Thìn, sử đoàn mới lên đường. Trương Chiêu mời Vương Lãng, Tuân Diễn đi cùng xe với hắn, nhưng bị Tuân Diễn từ chối.



"Đêm qua không ngủ ngon, nên ta cần quay về xe ngủ một lát."



Câu trả lời của Tuân Diễn rất uyển chuyển, Trương Chiêu cũng không cưỡng ép.



Có điều, Vương Lãng với Trương Chiêu là chỗ quen biết cũ nên liền theo Trương Chiêu lên xe ngựa.



Trước khi Tuân Diễn trở lại xe của mình, Tào Bằng nhảy xuống xe, đỡ Tuân Diễn lên. Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.



Tôn Hà vẫn đang nhìn hai người, mặt đang mỉm cười.
Bản thân Trương Chiêu cũng là người tài học uyên bác. Nói đi sứ Giang Đông, thực ra tất nhiên không tránh được một cuộc so tài ngâm thơ với tuấn kiệt Giang Đông, Tuân Diễn đã sớm có chuẩn bị.



Từ xưa văn vô thứ nhất, võ vô đệ nhị.



Biệt Bá Phù hùng cứ Giang Đông, mặc dù bề ngoài thần phục Hán thất, nhưng cũng không thể coi thường chí hướng của y.



Nói là so tài thơ văn, chi bằng nói là một ván cờ giữa Giang Đông sĩ tộc và Trung Nguyên thế tộc. Từ khi xuống thuyền tới nay, Trương Chiêu vẫn luôn kiềm chế. Nhưng này trong lòng có lẽ đã có tính toán từ lâu. Hôm nay bên bờ Chấn Trạch, chẳng qua là một cuộc thăm dò mà thôi.



Tuân Diễn lập tức suy nghĩ.



Nếu hắn không tiếp chiêu, tất nhiên sẽ làm mất mặt Tào Tháo; Nhưng tiếp chiêu...



"Tiên sinh, chi bằng để tại hạ thử xem?"



"A Phúc?"



Tuân Diễn xoay người, nhìn về phía Tào Bằng.



Tào Bằng cười hì hì nói: "Trước đây tiên sinh thường nói với tại hạ chuyện của Ngô Việt. Hôm nay đứng bên Chấn Trạch, không khỏi bùi ngùi cảm khái nên đã làm một bài thờ, mong tiên sinh chỉ giáo."



Hành động này của Tào Bằng lập tức thu hút sự chú ý của Trương Chiêu.



"A Phúc võ nghệ không tầm thường, không ngờ còn có thể phú thơ?"



"Vâng!"



Tào Bằng làm bộ hồi hộp, ra sức gật đầu.



"Có điều bài thơ của tiểu tử chỉ là ngẫu hứng làm ra, nếu có chỗ không ổn, rất mong tiên sinh chỉ giáo."



"Đã thế, sao không ngâm một bài thơ nghe xem nào?"



Trong lòng Tuân Diễn không khỏi có chút căng thẳng.



Hắn biết, đây là Tào Bằng đang giải vây cho hắn, nhưng vấn đề là, hắn nhỏ tuổi như thế, sao hiểu được thơ phú? Nhỡ may hắn....



Trong lúc Tuân Diễn suy nghĩ, Tào Bằng đã mở miệng ngâm thơ.



Thơ viết: Cự Khu hạo đương ba vô cực, vạn khoảnh hồ quang tận ngưng bích. Thanh sơn điểm điểm vọng trung vi, hàn không đảo xâm liên thiên bạch



Đúng lúc này, từ xa vang đến tiếng vỗ tay liên tiếp.



"Ta nói nhã sĩ phương nào ngâm thơ, hóa ra là Trương Tử Bố."



Trương Chiêu vội vàng xoay người, quay đầu nhìn. Lần này lại khiến Trương Chiêu vui mừng, khuôn mặt chợt tươi cười rạng rỡ.



Lại là hắn sao? Nếu hắn ra tay, đại sự tất định!