Tào Tặc

Chương 194 : Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Nam nhân trưởng thành chẳng có gì sai, nhưng nếu như trưởng thành mà khiến người khác cảm thấy tự ti lại hoàn toàn sai.



Người nói chuyện tuổi tác chừng hai mươi, hai mươi ba, cao khoảng tám thước, cũng không phải là người đặc biệt to lớn, vạm vỡ, nhưng cũng không yếu ớt, mỏng manh. Có đôi khi nói về nữ nhân, người ta thường nói "Nhiều thì béo, chia ra lại thành gầy". Những lời nói này dùng với người này thực rất thích hợp.



Béo gầy vừa đủ, phong thái tuấn mỹ.



Từng đường cong trên gương mặt đều rất ôn hòa, không chút góc cạnh sắc nét, khiến người nhìn thấy cũng khoan khoái theo.



Bộ trang phục thanh nhã, mái tóc dài được giấu trong chiếc mũ màu xanh, sau tóc phủ một lớp khăn, người này đi tới khoan thai, nhàn nhã, nhìn quanh, phong thái ngạo nghễ. Người này vừa xuất hiện, mọi người tức thì cảm thấy tự ti. Bọn Tuân Diễncũng được cho là mỹ nam tử, nhưng đứng trước người này, lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. "Gió nhẹ khẽ thổi tay áo, phiêu diêu tựa tiên nhân", chính là những từ ngữ dùng để tả cảm giác của Tào Bằng lúc này.



Phía sau người thanh niên này còn có một người nữa, tướng mạo đoan chính, ăn vận cũng không tầm thường.



Hai người này vừa xuất hiện tức thì đã thu hút sự chú ý của mọi người.



Chỉ một câu nói khiến Trương Chiêu nhất thời mặt mày rạng rỡ bởi người này xuất hiện sẽ giải quyết được chuyện phiền phức trong lòng y.



Lần này đến Thái Hồ thăm dò, Trương Chiêu đã có chuẩn bị.



Y vốn định nhân cơ hội này, làm giảm uy thế của bọn Cẩu Diễn, rồi tới Ngô huyện chiếm thế thượng phong.



Thế nhưng, Tuân Diễncòn chưa ra tay, tiểu thư đồng của gã đã đến làm khó dễ.



Tên tiểu thư đồng này tuy không phải là chủ nhân, nhưng lại có khí chất thanh cao. Nếu như Trương Chiêu không thể nhanh chóng đối đáp lại thì trái lại, sẽ làm mất mặt mũi của y.



Phải biết rằng thân phận hiện tại của Tào Bằng chỉ là một thư đồng.



Trương Chiêu không khỏi lo lắng, tên Tuân Diễnkia rốt cuộc đang ở trình độ nào?



Có câu "Thịnh danh chi hạ vô nhược sĩ", danh tiếng của Tuân Diễnnhư thế dĩ nhiên bản thân gã cũng phải có tuyệt học.



Trương Chiêu thoáng lúng túng, nếu như còn tiếp tục giao đấu, y nhất định sẽ phải đối đáp lại.



Trong trường hợp đó, học vấn của Trương Chiêu dù tốt nhưng bản thân y cũng là người nhanh trí.



Những năm cuối thời Đông Hán, thơ phú không được người coi trọng, mà chỉ được coi như một thú tiêu khiển nhỏ nhoi ở các Tần lâu Sở quán mà thôi. Rất ít người bỏ công nghiên cứu chủ đề này.



Văn nhân Đông Hán xem trọng các kiệt tác kinh điển mà xem thường thơ phú. Chuyện này có liên quan đến văn hóa của thời bấy giờ, cũng không thể cho là xấu được.



Thời Hậu Hán, văn nhân bắt đầu chú trọng văn học, thơ phú hơn, chính là bắt đầu từ khi Tào Bất đăng cơ sau này.



Cái gọi là văn chương của Kiến An chính là do quá trình biến đổi từ các kiệt tác mà ra.



Chí ít thì hiện nay mọi người rất ít quan tâm đến cách biến hóa của thơ phú. Mặc dù Trương Chiêu giỏi nhưng nhất thời cũng chưa thể nghĩ ra được câu văn đối thật thích hợp.



-Công Cẩn, sao ngươi lại ở đây?



Trương Chiêu nhanh chân bước tới đón người trước mặt.



Tuân Diễn nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.



Tào Bằng thoáng giật mình. "Công Cẩn? Chẳng lẽ lại là y sao?



Hắn còn đang do dự, người kia đã tiến tới.



Có điều người này tiến tới không hề có vẻ gì kiêu căng, ngạo mạn, hoàn toàn cung kính.



Y vái chào Cẩu Diễn.



-Tiểu Kính Chu Du bái kiến thúc phụ.



Tuân Diễnchợt ngẩn người ra.



-Chu Du? Ngươi là con của Chu Bá Trân, năm xưa nổi tiếng là tiểu thần đồng đất Lạc Dương?



-Thúc phụ vẫn còn nhớ điệt nhi sao?



-Ha ha, ta sao có thể không nhớ rõ ngươi được. năm xưa, khi ngươi còn nhỏ, trong buổi thiết yến của phủ Bá Trân, ngươi vẫn còn đang ngồi trong lòng đại huynh. Ha ha ha.



Gương mặt tuấn tú của Chu Du chợt đỏ bừng.



Quả nhiên là Chu Du, Chu Công Cẩn!



Tào Bằng đứng một bên lén quan sát, lòng thầm cảm thán: "Người ta nói Mỹ Chu lang quả nhiên là người tuấn mỹ, thoát tục. Tướng mạo này ở hậu thế thật không hiểu y sẽ mê hoặc được bao nhiêu nữ nhân đây?!"



Vẻ đẹp của Chu Du không phải nét đẹp mảnh mai, yếu ớt.



Ngược lại, đường nét gương mặt y tuy dịu dàng nhưng lại rất có khí chất.




Tuân Diễncười ha ha, đứng dậy, thoải mái nói:



-Chúng ta nên nhanh chóng lên đường thôi. Ta thật muốn sớm được thấy làn gió anh tài của Giang Đông.



Trương Chiêu cung kính đứng dậy, nghiêng người nhường đường.



Trương Chiêu hiện giờ hết sức tôn kính Cẩu Diễn.



Vương Lãng tuy là chính sứ của sứ đoàn, nhưng so với Tuân Diễn, khí chất của gã lại không sánh bằng.



Chu Du và Lỗ Túc cũng đứng lên, khom người tiễn Tuân Diễn lên xe.



Tào Bằng theo sát phía sau Tuân Diễn, chợt nhớ đến một chuyện liền dừng bước, quay đầu nhìn Lỗ Túc.



Lỗ Túc từ đầu tới cuối không hề nói năng nhiều, tựa hồ như không thích nói, cũng không thích thể hiện bản thân vậy.



Nhưng người trầm tĩnh như thế lại có vẻ đối lập lạ thường với kiểu cách oai hùng của Chu Du.



Tào Bằng chợt bước nhanh lên vài bước, đến bên cạnh Tuân Diễn, thấp giọng nói nhỏ vài câu với Tuân Diễn.



Tuân Diễn ngẩn người, cũng dừng lại, quay đầu nhìn Lỗ Túc.



-Tử Kính?



-Có tại hạ.



Tuân Diễn mỉm cười, nhẹ giọng nói:



-Chiêu "Kim thiền thoát xác" của ngươi rất hay.



Lỗ Túc nghe thấy, mới đầu ngây người không hiểu gì, nhưng rồi y chợt biến sắc!



Kim thiền thoát xác là một kế sách.



Trong Sử ký khuất nguyên cổ sinh liệt truyện, đã từng nhắc đến chuyện ve sầu bỏ lại xác, thay hình đổi dạng. Có điều, cụm từ kim thiền thoát xác này không còn được dùng trong những năm cuối thời Đông Hán. Lúc đó, hầu hết mọi người đều dùng chữ "Xác ve" để giải thích.



Hiển nhiên rằng bốn chữ "Kim thiền thoát xác" do Tuân Diễn nói ra vốn là của Tào Bằng.



Trong lịch sử, thành ngữ này được sử dụng để nói đến một mưu kế quân sự, nằm trong Ba mươi sáu kế sách, ý nghĩa bên trong đó cũng không khó lý giải. Lỗ Túc là người thông minh, chỉ thoáng nghe đã hiểu được ý của Tuân Diễn, nhất thời không khỏi run rẩy trong lòng.



Lỗ Túc sinh ra trong một gia đình phú hào, là gia tộc quyền thế ở Hoài Nam.



Thời thiên hạ đại loạn, gã không chỉ chăm lo cho gia đình, mà còn hào phóng bố thí tiền của, bán đất đai giúp đỡ người nghèo khó, kết giao hiền lương (người có tài có đức). Ở Đông thành, gã có uy danh rất lớn. Vì thế, ngay cả Viên Thuật cũng sinh lòng kính trọng với gã, không quản chuyện gã là Đông thành trưởng hay Đông thành huyện trưởng. Cũng bởi vậy mà Lỗ Túc rất nổi tiếng ở đất Hoài Nam, ngay cả Chu Du cũng nghe đến tên của gã, cũng hết sức coi trọng gã.



Năm ngoái, Chu Du từng đến bái kiến Lỗ Túc, cầu xin gã giúp đỡ chuyện lương thực.



Là thương gia lớn nhất Hoài Nam, nhưng tình hình của Lỗ Túc lúc đó cũng không tốt lắm. Trong nhà gã cũng chỉ có hai khốn gạo, một khốn ước chừng ba nghìn đấu. Lỗ Túc không chút do dự, chỉ vào một khốn gạo, để Chu Du mang đi. Cũng chính bởi vì thế, hai người mới kết giao tình sâu sắc, tình cảm hết sức bền chặt.



Kể từ năm ngoái, Viên Thuật bại trận, chạy trốn về Hoài Bắc, luật pháp cũng được nới lỏng đi nhiều.



Lỗ Túc nhận ra Viên Thuật không đủ sức làm đại sự, vì vậy mới sinh lòng phản bội.



Nhưng đại nghiệp của Lỗ gia rất lớn, muốn rút lui ngay lập tức cũng không dễ dàng gì. Chính vì thế, Lỗ Túc mới mua Vân Sơn Mễ Hành ở Hu Thai, chuẩn bị mở rộng sản nghiệp của Lỗ gia ở Hoài Nam. Cùng lúc mua Vân Sơn Mễ Hành, tài sản của Lỗ gia cũng được bí mật chuyển đến Giang Đông. Sau đó, gã liền tìm nơi nương tựa Chu Du, cùng y lênh đênh Giang Đông. Chuyện này gã vốn tự cho đã làm rất bí mật, ngay đến Chu Du cũng không biết rõ lắm.



Nhưng khi Tuân Diễn nói câu "Kim thiền thoát xác", tâm tư Lỗ Túc nháy mắt đã rối bời.



-Tử Kính, ngươi làm sao vậy?



Chu Du nhìn ra Lỗ Túc có vẻ bối rối, liền bước lên, nhẹ giọng hỏi.



Lỗ Túc nhìn theo bóng Tuân Diễn lên xe ngựa, sứ đoàn chậm rãi khởi hành. Đột nhiên, gã hít sâu một hơi:



-Công Cẩn, Tuân Diễn này không phải là kẻ đầu đường xó chợ.



-Đương nhiên là thế rồi!



Chu Du cười nói:



-Tuân Diễn là đời sau của Bát Long, là người xuất chúng nhất trong Tam Nhược. Đã là một trong Tam Nhược, há lại có thể là người bình thường sao?



-Không, ta muốn nói là y không phải là người đơn giản như ta và ngươi vẫn tưởng.



-Xin chỉ giáo cho?



-Còn nhớ khi ta ở Đông thành bán của cái lấy tiền mặt, đất đai không? Thật ra, ta đã chuẩn bị đến Đông Giang này. Ta buôn bán gạo ở Hu Thai, trữ lương thực chỉ là cái cớ, chẳng qua là muốn thông qua Hu Thai, bí mật chuyển gia sản đến Khúc A. Ta vốn tưởng ta hành động rất kín kẽ, thế nhưng tên Tuân Diễn này lại có thể phát hiện ra kẽ hở. Y vừa nói với ta "Kim thiền thoát xác". Bốn chữ này rất hợp lý, cũng rất hình tượng.