Tào Tặc

Chương 199 : Trộm buồm gấm

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Trong làn mưa phùn, một thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đang cười cười đứng trên xe.



Cách đó hơn mười thước, Tào Bằng mặc áo xanh đứng đó, chiếc ô trong tay cũng rơi xuống đường.



Không gian lúc này tưởng như hoàn toàn ngừng lại.



Cả hai người chỉ biết đứng yên lặng nhìn nhau, dường như xung quanh không còn thứ gì tồn tại nữa.



Hoàng Thạc! Hoàng Nguyệt Anh từng lặng lẽ rời khỏi vào một năm rưỡi trước. Mà một năm rưỡi sau nàng lại đột ngột xuất hiện.



Tào Bằng bước lên hai bước, còn Hoàng Nguyệt Anh cũng từ trên xe đi xuống. Cả hai người đứng đối diện với nhau trên con đường, có điều vẫn yên lặng nhìn nhau.



- A Phúc....



Hoàng Nguyệt Anh nở nụ cười tươi tắn.



Tào Bằng cũng cười, bước được hai bước rồi đột nhiên hắn chạy nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt nàng mà đưa tay ôm lây.



Xung quanh vang lên một tiếng thở nhẹ.



Hiển nhiên mọi người đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.



Mà Hoàng Nguyệt Anh cũng cả kinh nhưng chợt tiêu tan tâm trạng mà ôm chặt lấy Tào Bằng.



Đây là người con gái đầu tiên từ sau khi sống lại khiến cho Tào Bằng phải rung động. Năm đó, Hoàng Nguyệt Anh yên lặng rời khỏi đúng là khiến cho Tào Bằng khổ sở. Thậm chí sau đó bị Hoàng Xạ hãm hại cũng khiến cho hắn cảm thấy bất mãn đối với Hoàng Nguyệt Anh.



Tuy nhiên tất cả sự hiểu lầm từ sau khi Đổng Hiểu mang phong thư kia tới đã tan thành mây khói.



Lúc trước Tào Bằng còn mong mỏi tới khi gặp lại Hoàng Nguyệt Anh. Một người thì ở tận Kinh Tương còn một người thì phiêu bạt không có nơi ố định. Nhưng thật không ngờ cả hai lại bất thình lình gặp nhau ở Ngô huyện. Niềm vui bất ngờ khiến cho Tào Bằng không kiềm chế được lòng mình.



Tình hình của Giang Đông và Trung Nguyên hoàn toàn khác nhau.



Chịu sự ảnh hưởng của văn hóa nước Ngô, người dân Giang Đông thoáng hơn Trung Nguyên.



Giáo lý Nho gia không tới mức quá khắt khe như hậu thế. Trong kinh thi cũng tràn ngập chuyện tình yêu trong sáng đó sao? Nam nữ yêu thương cho thế nào cũng không quan trọng. Nếu không thì Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như bỏ trốn đã trở thành chuyện cho người ta đàm tiếu. Một khúc Phượng hoàng cầu trên thực tế cũng đại diện cho thời kỳ nhà Hán.



Hai gò má của Hoàng Nguyệt Anh ửng hồng nhưng không giấu được sự vui sướng trong lòng nàng.



Hám Trạch đứng nguyên tại chỗ chỉ lắc nhẹ đầu.



Quan quan thư cưu nại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.



Không ngờ một tên a Phúc ngày thường vẫn có chút ngượng ngùng mà lại có thể làm được việc như vậy. Có điều Hám Trạch chợt cau mày bởi vì y nhìn thấy từ một chiếc xe ngựa khác có một lão nhân bước xuống. Nét mặt của lão nhân âm trầm nhìn Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh dường như hơi tức giận. Mà nhìn những người này tới đây thanh thế cũng không hề nhỏ, không biết có phải là một đại gia tộc nào đó ở Kinh Tương hay không?



Trong lúc Hám Trạch đang suy nghĩ thì lão nhân đã bước xuống xe.



- A Sửu! Ngươi đang làm gì đó?



Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng chợt bừng tỉnh mới phát hiện ra hai người vẫn đứng trên đường mà ôm nhau.



Đây cũng không phải là thời hậu thế, cũng không phải một thời đại mở, hôn nhau trên đường không có ai để ý. Tuy nói lễ giáo không nghiêm khắc nhưng....



Trên con đường, tất cả mọi người đều dừng lại mà nhìn hai người...



Hoàng Nguyệt Anh nhất thời xấu hổ quay đầu định chạy thì bị Tào Bằng nắm chặt tay.



- Lần trước nàng không từ mà biệt, lần này đừng có mơ mà rời khỏi ta.



Tào Bằng nói nhỏ nhưng âm thanh hết sức kiên quyết.



Nếu không trải qua thì làm sao mà biết được tương tư khổ sở tới mức nào?



Thời gian Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh ở với nhau cũng không lâu, thậm chí chỉ một chút. Tào Bằng cũng không biết rõ thân phận của Hoàng Nguyệt Anh lắm.




Thanh niên mặc cẩm y vội vàng đi theo sau. Nhưng thật ra y cũng khá hâm một Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh, chỉ có điều trong lòng lại có chút ấm ức.



"Với bản lĩnh của y hiện giờ mà lại phải làm tùy tùng?"



Y đang định chuẩn bị đi theo sau thì không ngờ Hám Trạch đã kéo tay mình lại.



- Ngươi muốn gì?



Thanh niên cẩm y đột nhiên nổi giận.



Nếu như vừa rồi Hám Trạch không nhường ô thì không chừng đã bị y đấm cho rồi.



Hám Trạch mỉm cười định mở miệng giải thích.



Tào Bằng đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn người thanh niên.



- Ngươi tên là Cam Ninh?



Một người mặc thanh sam còn một người thì mặc quần áo vàng nhạt.



Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh thả bước đi về phía Chấn Trạch đang mù mịt trong làn mưa. Hai người tay nắm tay như nhớ lại cảnh tượng bên bờ Cức thủy, vành tai và mái tóc chạm nhau. Hai người thi nhau kể đủ mọi thứ chuyện khiến cho trong lòng sinh ra rất nhiều cảm khái.



- Sau khi Đức Công nghe nói liền rất tức giận còn tới tận Giang Hạ chất vấn thúc phụ. Nhưng ngươi cũng biết tính nết của thúc phụ, vì vậy mà hai người cãi nhau, thậm chí cho tới nay cũng không còn qua lại.



Hoàng Nguyệt Anh nói nhỏ:



- Đường huynh của ta thực ra cũng không quá xấu. Chỉ có điều đôi khi...



Tào Bằng nói:



- Ta biết.



- Mà sao ngươi lại tới Giang Đông?



- Chuyện này... Ha ha! Một lời khó có thể nói hết. - Tào Bằng nhìn quanh thấy không có người liền nói nhỏ:



- Cha ngươi tới đây là tới viếng thăm ai?



- Ừm! Chính là Cát thượng thư ở Câu Dung.



- Cát thượng thư?



Tào Bằng ngẩn người.



Giang Đông cũng có thượng thư?



- Ngươi không nghe nói tới Cát Đức Nho ở Câu Dung?



- Không có?



- Hì hì chính là ngài. Cát thị ở Câu Dung có quan hệ với chúng ta. Cha của Cát Đức Nho chính là Hoàng môn thị lang Cát Cự những năm Hi Bình. Gia thúc tổ Hoàng Quỳnh lúc đó nhâm chức Thái Úy vì vậy mà hai nhà vẫn có qua lại. Cát thế phụ từng ở Đại Hồng Lư làm tới Thượng Thư. Những năm Quang Hòa, người vẫn ẩn cư ở Ngô huyện. Phụ thân và Cát thế phụ có quan hệ rất tốt. Nay trong nhà gặp chuyện không may vì vậy mà mới tới đây để giải khuây.



Đại Hồng Lư là một trong cửu khanh.



Đúng là hạng người nào thì kết giao với bằng hữu ấy. Nguồn tại http://Truyện FULL



Có điều đúng là Tào Bằng không nghe nói tới cái tên Cát Đức Nho. Thậm chí ngay cả Cát Cự hắn cũng không biết. Nhưng thật ra hắn biết Hoàng Quỳnh là vì lúc trước có được một cây Long tước đại đao. Tính toán ra thì một năm rưỡi sau khi sống lại, hắn có rất nhiều người và nhiều chuyện không biết về thời đại này. Hơn nữa, Tào Bằng không nhớ được trong Tam quốc có người nào mang họ Cát.



Vì vậy mà Tào Bằng cũng không để ý.



- Sư tôn của Cát thế phụ kính đạo pháp, còn phụ thân lại mê luyến Hoàng lão cho nên mới qua lại với nhau. Nếu không thì rất nhiều người cũng không biết Cát thế phụ ngụ ở Ngô huyện. Ngài không thích náo nhiệt vì vậy mà ít khi xuất hiện.