Tào Tặc

Chương 2 : Sinh vào Kiến An năm thứ nhất

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Trấn Trung Dương có rộng không?



Nếu theo cách nói của quan phủ thì có khoảng hai trăm mười bảy gia đình, cộng lại chừng chín trăm ba mươi sáu miệng ăn. Nếu vào thời đại của Tào Hữu Học thì là con số quá nhỏ. Nhưng với cuộc sống ở thời đại Tào Bằng thì đây coi như một trấn lớn.



Nó dựa lưng vào núi Trung Sơn thuộc về huyện Vũ Âm.



Nhưng do cách huyện thành rất xa cho nên cũng được coi trọng.



Dòng suối từ núi Trung Dương chảy ra, đi qua huyện Ngô Phòng sau đó chảy vào con sông rộng.



- Cha! Lưu Kinh Châu có phải là Lưu Biểu hay không?



Tào Hữu Học sau khi đổi tên thành Tào Bằng làm như tò mỏ hỏi Tào Cấp.



Nằm trên giường hơn mười ngày thân thể mềm nhũn nên hắn không có ý định nằm tiếp. Vì vậy bất chấp Trương thị phản đối hắn bắt đầu đi lại.



Thân thể của Tào Bằng rất yếu. Nghe nói khi Trương thị mang thai hắn thì gặp chiến loạn, trộm cướp mọc lên khắp nơi.



Có một lần kẻ cướp thậm chí còn tấn công tới bên ngoài trấn Trung Dương suýt nữa thì đánh vào trong trấn khiến cho Trương thị sợ hãi mà sinh non Tào Bằng.



Còn Trương thị cũng vì sợ hãi mà không có sữa.



Đấy chính là lý do khiến cho Tào Bằng từ nhỏ lớn lên bằng nước cháo vì vậy mà thể chất kém hơn trẻ con cùng lứa tuổi rất nhiều.



Tào Hữu Học có được trí nhớ của Tào Bằng những không có điểm hữu dụng.



Một đứa bé mới mười ba tuổi chưa bao giờ ra khỏi trấn Trung Dương nên không để lại nhiều tin tức có ích cho hắn. Hắn chỉ biết rằng Tào Cấp là một thợ rèn, tài nghệ cũng không cao lắm. Giúp đỡ nông dân sửa chữa công cụ, rèn một số vật dụng còn tạm được. Nhưng nói tới những vật lớn thì chịu thua. Trong thời loạn này thì cái gì đáng giá nhất? Đáp án rất đơn giản đó là binh khí.



Một người thợ có tay nghề tốt gần như bị chư hầu ở địa phương trưng dụng hết.



Còn như cái loại thợ thủ công nửa vời như Tào cấp thì không được người ta để ý.



Nhưng như thế cũng tốt, không bị cuốn vào vòng gió tanh mưa máu. Vì vậy mà cả nhà Tào Cấp cho tới nay vẫn bình yên vô sự. Trấn Trung Dương nho nhỏ rất yên bình nhưng cũng bế tắc. Mặc dù Tào Hữu Học loáng thoáng đoán được thời đại của mình nhưng không thể xác định. Vì vậy mà đêm qua nghe thấy Tào Cấp nhắc tới Lưu Kinh Châu nên sáng hôm sau hắn mới ngồi trên bậc cửa làm như thuận miệng hỏi.



- Hư!



Tào Cấp hoảng sợ vội vàng bỏ cây chùy sắt rồi chạy tới trước mặt Tào Bằng, ý bảo hắn không được nói lung tung.



- Tên của Lưu Kinh Châu, những người như chúng ta không thể nói ra miệng.



- Chỉ là một cái tên, cha sao phải lo lắng như vậy?



Tào Bằng có chút bất đắc dĩ nhưng đúng như hắn đoán, chính là Tam quốc.




Tào Bằng nở nụ cười:



- Được! Ta sẽ chờ ngươi mời ta rời núi.



Vương Mãi hơi có ý chí một chút.



Còn Tào Bằng dường như cũng đọc một ít thư tịch nên cũng biết một vài chữ. Theo trí nhớ của hắn thì trước đây ở trấn Trung Dương từng có một vị thuật sĩ. Tào Bằng đi theo vị thuật sĩ đó học vài ngày, nhưng sau đó vì thân thể nên đành phải bỏ. Cũng không lâu sau, vị thuật sĩ bỏ đi, sau đó không còn tin tức. Trong thời đại loạn lạc này, cũng có thể y đã sớm trở thành cái xác không hồn.



Có điều như vậy Tào Bằng cũng được coi là người biết chữ.



Trong suy nghĩ của Vương Mãi thì những người biết chữ đều có bản lĩnh.



- Vương Mãi! Về nhà thôi.



Vương Mãnh cũng nói chuyện xong với Tào Cấp nên đứng dậy gọi Vương Mãi.



- A Phúc! Ta đi về đây... Ngày mai ta sẽ lại tới tìm ngươi.



Tào Bằng ngồi trên cửa gật đầu nhìn hai cha con Vương Mãnh đi ra ngoài.



- Bằng nhi! Con cũng vào trong nhà nghỉ một lát đi. Khí trời không đẹp, chớ để bị lạnh. Đến lúc đó mẹ con lại trách cha...



- Con biết rồi.



Tào Cấp gật đầu rồi đứng dậy.



Theo lời Vương Mãi nói thì đầu năm nay Tào Tháo nghênh đón Thiên tử sau đó định đô ở Hứa Xương.



Hắn nhớ rõ năm này chính là năm Kiến An thứ nhất của nhà Hán. Năm Kiến An thứ nhất... Không ngờ ta sống lại vào thời đại cách tới một ngàn tám trăm năm.



Tào Bằng về phòng nhưng không nằm xuống.



Căn nhà đơn sơ được chia làm hai gian phòng. Do lúc trước hắn hôn mê, nên ở gian phòng trong còn vợ chồng Tào Cấp thì ở gian phòng ngoài, tiện lúc nào cũng có thể chăm sóc Tào Bằng. Tổng thể mà nói thì nhà Tào Cấp cũng không giầu có, nhưng cũng không thể nói là chỉ có bốn bức tường.



Nhưng Tào Bằng cũng biết, trong những năm tháng loạn lạc này, không ai được yên ổn.



Sớm hay muộn, quận Nam Dương sẽ xuất hiện chiến hỏa, đến lúc đó trấn Trung Dương cũng không thể tránh khỏi, thậm chí là sinh linh đồ thán.



Trong cái thời loạn thế này, năng lực của ta thì làm gì được đây?



Tào Bằng đứng bên cánh cửa căn phòng nhỏ, nắm chặt tay mà trầm tư.....