Tào Tặc

Chương 201 : Thảm án (1)

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Sau khi từ miếu Tư Đồ đi ra, sắc trời cũng đã tối.



Đám người Tào Bằng quay về. Trên đường đi, Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ nên luôn nở nụ cười. Nàng và Tào Bằng nắm chặt tay bước chân ven hồ Chấn Trạch. Lúc này mưa đã tạnh, ánh tịch dương phản chiếu nơi chân trời khiến cho mặt hồ biến thành màu đỏ.



- A?



Hám Trạch đột nhiên dừng bước, nhìn về phía cái bến.



- Hám đại ca sao lại dừng?



Tào Bằng thắc mắc quay người lại hỏi Hám Trạch.



- Các ngươi xem...



Hám Trạch chỉ ngón tay về phía bến thuyền...



Nhìn theo ngón tay của Hám Trạch chỉ thấy một chiếc thuyền được neo bên bến. Mấy nam tử từ trên thuyền bước ra, vây quanh một người nhanh chóng bước vào một cái xe ngựa. Thiếu niên đó cũng không cao lắm nhưng tướng mạo đoan chính, lại có khí phách của một người làm quan.



- Có chuyện gì vậy?



Tào Bằng không nhìn ra điều gì liền lên tiếng hỏi.



Hám Trạch nói:



- Đó là Phụng Nghĩa hiệu úy.



- Phụng Nghĩa hiệu úy? - Tào Bằng ngẩn người:



- Đó là ai?



Hám Trạch tức giận nhìn Tào Bằng:



- Phụng Nghĩa hiệu úy là huynh đệ của Ngô hầu, ngươi nghĩ sao?



- Huynh nói là?



Trống ngực Tào Bằng đập hơi nhanh nhưng cũng không hỏi nữa.



Sau khi thưởng thức cảnh hồ với Hoàng Nguyệt Anh, mọi người liền quay về. Khi về tới Ngô huyện thì trời đã hoàn toàn tối đen. Tào Bằng đưa Hoàng Nguyệt Anh tới chỗ Cát Đức Nho mới phát hiện ra chỗ ở của Cát phủ cũng không xa Trạm dịch lắm.



- A Phúc! Ngày mai ngươi có rảnh rỗi không?



Tào Bằng cười nói:



- Có lẽ là không có việc gì.



- Vậy ngày mai chúng ta đi chơi thuyền có được không?



- Tất nhiên là được. - Tào Bằng cười gật đầu:



- Vậy ngày mai ta chờ ngươi ở bến thuyền.



Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ đồng ý rồi hẹn thời gian với Tào Bằng, sau đó mới đi vào trong Cát phủ. Khi tới cửa, nàng dừng lại khoát tay với Tào Bằng. Tào Bằng mỉm cười đứng ở nơi góc rẽ, vẫy tay từ biệt Hoàng Nguyệt Anh rồi nhìn theo bóng nàng khuất sau cánh cửa. Sau đó, hắn và Hám Trạch mới từ từ đi về dịch trạm.



- Hám đại ca! Phụng Nghĩa hiệu úy trở về dường như huynh cảm thấy rất ngạc nhiên?



Phụng Nghĩa hiệu úy chính là Tôn Quyền.



Chỉ có điều Tào Bằng không hiểu được tại sao Hám Trạch lại trịnh trọng như vậy.



Hám Trạch thấp giọng trả lời:



- Ngươi biết thân phận của Phụng Nghĩa hiệu úy vậy cũng biết hiện giờ y còn đang gánh vác nơi nào không?



Tào Bằng gật đầu:



- Cái này đệ biết.



- Vậy ngươi có biết vì sao Ngô hầu lại lệnh cho Phụng Nghĩa hiệu úy tới Dương Tiễn không?



- Cái này...chẳng lẽ ở đó còn có gì khác?



Hám Trạch nói:



- Dương Tiễn là nơi trữ hàng quan trọng. Ngô hầu sớm có ý đánh chiếm Đan Dương cho nên từ năm ngoái đã bắt đầu chuẩn bị tích trữ lương thảo ở Dương Tiễn. Hiện giờ Ngô hầu đóng quân ở Lật Dương, Dương Tiễn chịu trách nhiệm cung ứng lương thảo cho toàn bộ trấn chiến ở Đan Dương, có trách nhiệm quan trọng. Phụng Nghĩa hiệu úy đột nhiên trở về Ngô huyện là có chuyện gì? Vừa rồi ta ngạc nhiên cũng là vì chuyện này.



- A?



Tào Bằng liền trở nên trầm mặc.



Vừa rồi nhìn Tôn Quyền lên bờ đúng là bí mật trở về.



Chẳng lẽ ở Ngô huyện có chuyện gì quan trọng xảy ra mà có thể bức Tôn Quyền bỏ qua chiến sự ở Đan Dương mà trở từ Dương Tiễn trở về?



Điều Hám Trạch thắc mắc không phải là không có căn cứ.



Vì vậy mà nhất thời Tào Bằng cũng có thể hiểu được.



Cát Đức Nho khoảng chừng năm mươi tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ. Tuổi của Hoàng Thừa Ngạn so với Cát Đức Nho nhỏ hơn một chút. Có điều hai bên tóc mai của lão đã điểm hoa râm còn tóc của Cát Đức Nho vẫn đen nhánh so với Hoàng Thừa Ngạn còn trẻ hơn rất nhiều. Hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, đồng thời bên dưới còn có một người thanh niên ngồi tiếp. Người thanh niên đó nhìn chỉ chừng hai mươi, làn da mịn màng trắng nõn, tướng mạo anh tuấn. Quần áo của y có màu vàng chanh càng tôn thêm dáng người. Nhìn y ngồi đó khiến cho người ta có cảm giác thoát tục.



Khi Hoàng Nguyệt Anh trở về, sắc mặt của Hoàng Thừa Ngạn không được vui cho lắm.



- A Sửu! Sao tới giờ mới về?



Lén nhìn Hoàng Thừa Ngạn một cái rồi Hoàng Nguyệt Anh cúi đầu nói nhỏ:



- Cha! Con và a Phúc tới núi Đặng Úy ngắm mặt trời lặn cho nên về muộn một chút.



- Ngươi nói...



Không để cho Hoàng Thừa Ngạn nổi nóng, Hoàng Nguyệt Anh đã nhanh chóng mở miệng trước:



- Cha con mệt rồi xin đi nghỉ trước.



- Nguyệt Anh! Nhìn thấy bá bá tại sao không nói gì?



Cát Đức Nho cười cười lên tiếng hỏi.



Hoàng Nguyệt Anh vội vàng thi lễ:



- Chất nữ bái kiến bá phục. A! Hiếu Tiên ca ca trở về lúc nào? Muội nghe nói trước đây huynh chẳng phải ở trong núi Thiên Thai Xích Thành tu hành hay sao?



- A Sửu không được vô lễ.



Hoàng Thừa Ngạn vội vàng lên tiếng.



Người thanh niên cười nói:



- Nguyệt Anh càng lớn càng thêm động lòng người. Lúc trước huynh có ở trong núi tu hành, được tiên sư truyền thụ Bạch Hổ thất biến và Tam Nguyệt Chân nhất diệu kinh rồi chuẩn bị nhập thể rèn luyện. Lần này huynh về là muốn thăm phụ thân rồi sau đó tới dãy La Phù bái phỏng đạo hữu tiên gia. Nguyệt Anh! Nghe nói muội mới gặp người quen trên đường. Phong cảnh Chấn Trạch có...đẹp không?



Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt lên mà nói nhỏ:



- Có phần động lòng người.



Cát Đức Nho cười nói:



- Được rồi! Hiếu Tiên! Nguyệt Anh cũng đã mệt, để Nguyệt Anh đi nghỉ ngơi đi. Nguyệt Anh! Bá bá đã chuẩn bị cho ngươi canh hạt sen mà ngươi thích. Chốc lát sẽ cho người hâm nóng rồi mang lên phòng. Đã tới Ngô quận rồi thì cứ chơi cho thoải mái, có nhiều cảnh đẹp lắm.




- Bình thường ta đặt thứ này ở đây chính là để khỏi xui. Không ngờ hôm nay đúng là phải dùng tới.



Nói xong, Hám Trạch lấy hai cái lá nhúng vào nước rồi rửa tay. Sau đó khóa rương lại rồi y lấy cái là liễu quét mấy cái, sau đó cung kính đặt nó lên trên cái rương.



Làm xong, Hám Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.



- May là ngươi nói sớm, nếu không ta sẽ bị đen đủi. Trước tiên cứ xử lý như vậy, ngày mai ta sẽ đi cầu một ít phù rồi dán lên trên rương. Cần phải ba ngày ba đêm mới có thể loại bỏ hoàn toàn sự xui xẻo.



Con người càng khổ càng tin vào quỷ thần. Vì vậy mà nó tràn ngập trong các loại văn hóa.



Cho nên, đối với hành động của Hám Trạch, Tào Bằng cũng không để ý.



Ánh mắt của hắn nhìn vào một cái cây nhỏ bên cạnh giường Hám Trạch.



Trên cái cây có mấy quả đậu đỏ nhìn rất đẹp.



- A Phúc! Lý Cảnh chết ra sao? Ngày hôm qua ta còn thấy y mặc quần áo chỉnh tề đi rêu rao khắp nơi. Người này cũng không phải là kẻ đoản mệnh mà.



- A! Đệ...



Tào Bằng tỉnh lại liền nói:



- Hôm nay đệ cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói rằng Lý Cảnh chết. Vợ của y bán của cải lấy tiền. Ta biết Hám đại ca thích sách cho nên mới nảy ra ý định tới đó mua. Có điều...



- Có điều làm sao?



- Đệ thấy Lý Cảnh dường như không phải đột tử.



Hám Trạch ngẩn người rồi cười nói:



- A Phúc! Đệ mới có bằng đó tuổi làm sao biết y không phải bị đột tử?



- Đệ đã xem qua thi thể của y. Nhìn bên ngoài cũng không có vấn đề gì. Nhưng đệ để ý thấy bờ môi của y hơi tái, hơn nữa nét mặt cũng rất bình thản. Nếu như đột tử thì phải co giật nhưng từ trên thi thể không thể thấy được sự đau khổ của Lý Cảnh trước khi chết. Đệ thấy...có khả năng y bị trúng độc mà chét. Nhưng không biết là độc dược gì.



- Vậy quan phủ...



- Quan phủ nói y đột tử. Điều này càng làm cho đệ thấy lạ.



Một sơ hở rõ như vậy, ngay cả đệ cũng thấy được vậy mà quan phủ lại làm như không thấy. Hơn nữa... Lý phu nhân dường như cũng không có ý kiến gì, trong lúc thi thể còn chưa an táng đã vội vàng bán gia sản mà trở về quê. Đệ thấy hình như Lý phu nhân bị cảnh cáo cho nên mới vậy. Tóm lại, chuyện này đệ thấy rất lạ nên mới tới đây hỏi.



Hám Trạch trầm ngâm không nói. Sau đó, y ngẩng đầu nói nhỏ:



- A Phúc! Ngươi có tin ta không?



Tào Bằng ngẩn người, gật đầu trả lời:



- Sao Hám đại ca lại nói vậy? Nếu đệ không tin huynh thì sao lai nói nhiều với huynh như vậy?



- Đừng để ý tới chuyện này nữa.



- Tại sao?



- Quan phủ lộ liễu bỏ qua sơ hở đó mà phán định Lý Cảnh đột tử. Thi cốt của Lý Cảnh còn chưa lạnh mà Lý phu nhân vội vàng định bỏ đi. Điều này chắc chắn có gì đó bí ẩn. Nhưng chúng ta không thể nhúng tay vào được. Ta cũng biết ngươi có bản lĩnh nhưng cũng có lúc chúng ta phải giả vờ câm điếc. Ngay cả huyện nha của Ngô huyện mà còn vậy thì chắc chắn có người đứng sau giật dây, chúng ta không thể đối đầu được. Chúng ta chẳng nói có nhiều chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện hay sao? Đừng có để ý tới chuyện này nữa. Nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.



Tào Bằng trở nên trầm mặc. Hắn hoàn toàn thấm thía lời nói của Hám Trạch.



Hắn có thể cảm nhận được ý tốt của Hám Trạch. Kiếp trước cũng từng có người khuyên bảo hắn như vậy nhưng kết quả...hắn không nghe cho nên cả gia đình phải tan nát.



Nghĩ tới đây, Tào Bằng đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.



- Hám đại ca! Đệ mệt rồi.



- Vậy hãy nghỉ tạm đi. Ngày mai chẳng phải ngươi còn đi với Tuân tiên sinh tới Hoa đình hay sao? Ngủ sớm một chút đi. Nếu có chuyện gì ta sẽ nói cho ngươi biết.



Tào Bằng gật đầu bước đi.



Nhìn bóng lưng Tào Bằng, Hám Trạch đứng ở cửa một lúc lâu mới thở dài rồi quay vào phòng.



Hồng đậu sanh nam quốc, xuân lai kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư. (1)



Hoàng Nguyệt Anh thả tấm lụa trắng trong tay, cầm lấy cái vòng tay được làm từ đậu đỏ mà hai gò má ửng hồng, nở nụ cười hạnh phúc.



Cái xuyến đeo tay dùng lụa trắng bọc lại được Cam Ninh lén chuyển cho nàng lúc sáng sớm. Nghe nói cái vòng đeo tay này do Tào Bằng thức cả đêm để làm. Bài thơ trên tấm lụa trắng cũng là của hắn. Hoàng Nguyệt Anh áp tấm lụa lên mặt, nét mặt không giấu được sự thơ ngây. "Thử vật tối tương tư" đây cũng là thứ mà a Phúc biểu lộ tình cảm của mình.*



- A Sửu! Con đang làm gì vậy?



Một âm thanh chợt vang lên sau lưng Hoàng Nguyệt Anh.



Hoàng Nguyệt Anh lập tức tỉnh táo vội vàng đứng dậy rồi dấu tấm lục trắng sau lưng.



- Cha! Sao người lại tới đây?



- Ta tới đây lâu rồi chỉ thấy ngươi ngồi đó cười ngây ngô thôi.



Nét mặt của Hoàng Thừa Ngạn âm trầm không hề có lấy một chút tươi cười. Trên thực tế gần đây nét mặt của lão vẫn như vậy. Ở ngoài thì mỗi ngày lão ngồi với Cát Đức Nho tham thảo Hoàng lão thuật không chú ý tới Hoàng Nguyệt Anh. Nhưng trong bóng tối thì Hoàng Thừa Ngạn không hề lơi lỏng đối với nàng. Nhìn Hoàng Nguyệt Anh ngày nào cũng vui vẻ ra ngoài rồi trở về, trong lòng Hoàng Thừa Ngạn rất khó chịu.



Có cha mẹ nào mà không hy vọng con mình được tốt?



Nhưng vấn đề là...



Quan điểm môn đăng hộ đối của Hoàng Thừa Ngạn rất mạnh. Hoàng thị ở Giang Hạ là một gia tộc danh giá ở Kinh Tương, nếu Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng kết hợp sẽ khiến cho nhiều người nhạo báng. Về điểm này Hoàng Thừa Ngạn cũng đứng cùng chiến tuyến với Hoàng Xạ. Lão đương nhiên hy vọng con gái mình hạnh phúc nhưng cũng phải xét tới thể diện của dòng họ.



Nếu Tào Bằng xuất thân từ một dòng họ lớn thì Hoàng Thừa Ngạn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Chỉ có điều hắn chỉ là một tên dân đen ở núi Trung Dương vì vậy mà Hoàng Thừa Ngạn không thể chấp nhận được.



- Con đeo cái gì trên tay?



Hoàng Thừa Ngạn lập tức phát hiện ra cái vòng đeo tay bằng đậu đỏ của Hoàng Nguyệt Anh. Đồng thời lão cũng nhìn thấy tấm lụa trắng mà nàng giấu sau lưng.



- A...đây là vòng đeo tay.



- Cầm trong tay cái gì?



-.......



- Lại là do Tào Bằng tặng cho ngươi sao?



- Vâng.



Hoàng Nguyệt Anh thả tay xuống rồi trả lời. Có điều nàng lập tức phản ứng lại:



- Phụ thân! Thật ra tài học của a Phúc rất tốt. Lúc trước chẳng phải người cũng khen ngợi hắn sao? Thơ của hắn cũng rất xuất sắc. Lúc trước y còn làm một bài thơ thất ngôn ở Chấn Trạch, ngay cả Trương Tử Bố cũng phải khen ngợi.*



- Cha! A Phúc là người tốt. Tại sao người lại luôn để ý tới hắn? Như vậy không hay...



- Phải không?



Hoàng Nguyệt Anh vội vàng cầm tấm lụa trắng đưa cho Hoàng Thừa Ngạn:



- Đây là bài thơ ngũ ngôn mà hắn vừa mới làm.



"Hồng đậu sanh nam quốc, xuân lai kỷ chi......" Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư?"



Hoàng Thừa Ngạn đọc bài thơ trên tấm lụa trắng, trong mắt có chút phức tạp. Sau đó lão khẽ thở dài:



-A Sửu! Không phải là cha cố chấp. Nhưng thật sự rằng Tào Bằng và đường huynh của con có mối hận hủy nhà. Nếu con mà đi cùng với hắn thì rất khó. Cha không phủ nhận bài thơ ngũ ngôn này nhưng cũng không thể làm được chuyện gì. Cha vẫn nói câu đó...không đồng ý chuyện của con và hắn... Ngày mai! Ngày mai chúng ta phải đi. Lần này con đã l