Tào Tặc

Chương 215 : Khúc Dương

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


"Tướng quân, giờ chúng ta đi đâu?" Người hầu cận thúc ngựa tiến lên, nhẹ giọng hỏi.



Tống Hiến cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Chúng ta về Khúc Dương trước, đợi ta phái người bẩm báo quân hầu, xin quân hầu phái binh... Đến lúc đó, ta sẽ san phẳng Hải Tây, nhất định rửa mối nhục nhã ngày hôm nay."



Đến khi ấy, hắn có thể trở thành chủ tướng hay không? Tống Hiến đã bất chấp rất nhiều.



Sáu ngàn người tổn thất hầu như không còn, còn phải đền bù bằng đứa chất nhi duy nhất của hắn. Giờ này phút này Tống Hiến vừa giận vừa hận, đồng thời càng tỏ ra sợ sệt.



Dù sao cũng coi như được thân kinh bách chiến, Tống Hiến sau lần thất bại này cũng phải coi trọng huyện Hải Tây.



Một Hải Tây lệnh nhỏ bé lại có thể nghĩ ra kế thủy công. Mà dưới trướng của hắn còn cất giấu vô số người tài ba... Tào Bằng trước kia, còn cả Chu Thương hiện giờ, và tên Phan Chương kia vẫn chưa chính diện giao phong với Tống Hiến. Hải Tây chật hẹp nhỏ bé vậy mà ngọa hổ tàng long, khiến cho hắn sao có thể không kinh sợ?



Có điều, càng như thế, lại càng không thể mặc kệ sự tồn tại của nó. Hải Tây đã trở thành hiểm họa từ bên trong của Hạ Giao!



Tống Hiến nghĩ trong lòng, làm thế nào để cho Lữ Bố thêm coi trọng đối với Hải Tây. Trong lúc bất giác, hắn đã đi tới ngoài thành Khúc Dương.



Trong nắng sớm, cổng thành Khúc Dương đang đóng chặt. Cánh rừng trên đầu tường thành bay phần phật trong gió.



Nhìn thấy tường thành của Khúc Dương, Tống Hiến không khỏi thở dài một tiếng...



Tổ Thủy từ Vi Sơn, chảy qua Bành Thành quốc, Hạ Bì quốc, tới Quảng Lăng liền hòavào Hoài Thủy.



Khúc Dương nằm ở ven Tổ Thủy. Từ Hạ Tướng tới Hải Tây, phải đi qua Khúc Dương.



Huyện lệnh Khúc Dương tên là Vương Khuông, người Nhạc An, hắn rất có uy danh ở Từ Châu, cùng nổi danh với Chu Quỳ người Hu Di. Sau khi Lữ Bố tới Từ Châu, đã chiêu mộ được không ít danh sỹ địa phương, Vương Khuông chính là một trong số đó. Ba năm kể từ khi nhậm chức huyện lệnh Khúc Dương tới nay, Vương Khuông lập được chiến tích lớn lao, phát triển huyện Khúc Dương chỉ có hơn hai vạn người ban đầu lên ba vạn người. Tổng thể dân số của Từ Châu có xu hướng tăng lên như hôm nay cũng được coi là thành công không nhỏ.



Trong ánh nắng ban mai, Khúc Dương vô cùng yên tĩnh. Tống Hiến phóng ngựa đến ngoài thành Khúc Dương, thấy thành trống trơn, không một bóng người.



"Trên thành chắc có người canh gác." Tống Hiến lớn tiếng hỏi.



Một lát sau, có người thò đầu ra từ lỗ châu mai trên đài quan sát, vênh váo hỏi: "Huyện lệnh có lệnh, hôm nay Khúc Dương không mở cửa thành... Tất cả những người đi qua, mời đi vòng quanh Khúc Dương. Theo lệnh của huyện lệnh và Tống tướng quân, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Các ngươi mau đi đi..."



Tống Hiến không khỏi ngạc nhiên, đồng thời trong lòng có chút thoải mái.



Huyện lệnh và Tống tướng quân?



Đó không phải là đang nói ta sao? Tên Vương Khuông này cũng là người có mắt, sau này khi quay về Hạ Bì, nhất định phải tiến cử với Ôn hầu.



Hắn quát lớn: "Mỗ gia chính là Tống Hiến."



"Ngươi là Tống tướng quân?" Người trên lầu quan sát rõ ràng đang sửng sốt, chợt hắn cười ha ha.
Lúc chính ngọ, Đặng Chi dẫn Phan Chương, Chu Thương cùng Đặng Phạm, chỉ huy tám trăm tinh binh của Hải Tây đến ngoài thành Khúc Dương. Tào Bằng biết được tin đã đích thân ra khỏi Khúc Dương đón.



"Ngũ Ca!"



Bên dưới thành Khúc Dương, Tào Bằng ra sức ôm lấy Đặng Phạm.Sau khi chào hỏi với Chu Thương và Phan Chương xong, lúc này mới tới trước mặt Đặng Chi. Đặng Chi có ngũ quan tuấn tú, tướng mạo xuất chúng. Khác với sự nho nhã của Đặng Tắc, Đặng Chi có khí khái anh hùng, khiến Tào Bằng cảm thấy cảm phục.



"Đặng Bá Miêu?"



"Tào Hữu Học!"



Hai người gặp nhau, dường như không hẹn mà cùng gọi ra tên của đối phương.



Tào Bằng kinh ngạc bởi vẻ điềm tĩnh chín chắn của Đặng Chi, còn Đặng Chi lại có chút ngạc nhiên trước tuổi của Tào Bằng.



Mặc dù hắn đã sớm biết, Tào Bằng năm nay mới mười lăm tuổi. Thế nhưng khi Đặng Chi tận mắt nhìn thấy Tào Bằng vẫn cảm thấy kinh ngạc.



"Thường nghe tỷ phu nhắc tới cái tên Đặng Bá Miêu, hôm nay được gặp, quả danh bất hư truyền." Tào Bằng nhìn Đặng Chi, chắp tay cười nói: "Nước sông cuồn cuộn chảy, sáu ngàn quân giặc trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Mưu của đại huynh quả nhiên rất tuyệt, tiểu đệ khâm phục."



Đặng Chi cũng cười nói: "Hữu học đa mưu, ta cũng nghe thấy từ lâu. Hôm nay được gặp, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."



Hai người nhìn nhau, không ai bảo ai cùng cười ha hả.



Đột nhiên Tào Bằng kéo tay Đặng Chi, cùng đi vào trong huyện thành Khúc Dương.Trong huyện thành đã sắp xếp xong doanh trại từ lâu, tám trăm binh mã Hải Tây lập tức vào ở ngay.



Tào Bằng cùng đám người Đặng Chi ngồi chỗ trên cao của huyện nha. Cam Ninh, Hạ Hầu Lan, Vương Húc ngồi phía bên trái; Chu Thương, Phan Chương và Đặng Phạm ngồi ở bên phải Hai bên ngồi xuống, Đặng Chi ho khe khẽ.



"Hôm nay đại phá Tống Hiến, không phải công của ta, mà là Tống Hiến bất tài.Có điều, mặc dù Tống Hiến bại trận nhưng Lữ Bố nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Không lâu nữa, tên Lữ Bố kia chắc chắn sẽ dẫn quân tới, đến lúc đó không tránh được một cuộc chiến nảy lửa... Hữu học, ngươi vừa là Hải Lăng úy lại kiêm chức Đốc bưu Tào duyện sử của Quảng Lăng, chiến sự tiếp theo, ngươi có trù tính gì không?"



Tất cả những người có mặt trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía Tào Bằng.



Nghe thì có vẻ Đặng Chi đang hỏi kế sách ứng phó của Tào Bằng.



Tuy nhiên đằng sau câu nói này còn ẩn chứa hàm nghĩa sâu hơn: ngươi có thể đối phó với Lữ Bố hay không? Nếu không thể thì để ta!



Tổng cộng tám người ngồi trong huyện nha nhưng địa vị của Tào Bằng là cao nhất.



Trong lời nói của Đặng Chi có ý muốn chiếm lấy quyền chỉ huy trong cuộc chiến ở Khúc Dương. Chẳng qua, hắn cũng không dám đoạt quyền một cách trắng trợn. Bởi vì trong những người ngồi đây, trừ Chu Thương ra, năm người còn lại đều là bộ hạ của Tào Bằng. Kể cả Chu Thương cũng có mối quan hệ thân thiết với Tào Bằng, tuyệt đối Đặng Chi không thể mặc sức khống chế.



Sáu người này, ngoài Đặng Phạm ra, có tên nào không phải là tên giảo hoạt? Bọn họ sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đặng Chi. Tất cả đều biến sắc mặt! Mặc dù đêm qua Đặng Chi đã dội nước Tống Hiến, thể hiện được năng lực đầy đủ. Nhưng trong mắt của đám người như Chu Thương, Tào Bằng mới là người chủ đạo chân chính...