Tào Tặc

Chương 217 : Cuộc chiến mở đầu

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Hắn thở dài, "Hôm qua có tin, Trần Nguyên Long từ



Quảng Lăng dẫn theo năm nghìn binh tới đóng giữ ở Hoài Âm."



Trần Cung cười lạnh lùng, "Chỉ Trần Nguyên Long thì việc gì phải băn khoăn? Nhà tên Trần Nguyên Long kia ở Quảng Lăng, sao có thể tự tiện hưng binh? Theo ta thấy, hắn chẳng qua là phô trương thanh thế thôi, Văn Viễn dù đi qua Hoài Thủy, công chiếm Đông Dương của Hu Di thì Trần Đăng cũng chỉ có cách rút quân về thôi."



"Không hẳn vậy, Hải Tây dù sao cũng do Trần Đăng cai quản, nếu hắn không dòm ngó tới, chẳng phải khiến lũ thuộc hạ đau lòng sao?"



"Thế nhưng..."



"Công Đài, Văn Viễn không thể dời Từ huyện, vẫn nên chọn một người khác làm tướng."



Trần Cung bật cười: Văn Viễn, ngươi nói ta công tư không phân biệt được. Tuy nhiên Ôn Hầu sao lại công tư không phân minh? Người, đây là sự lo lắng đối với ngươi!



Nói thật, chủ tướng chinh phạt Hải Tây thích hợp nhất chính là Trương Liêu.



Nhưng Lữ Bố lại không chịu dùng Trương Liêu, Trần Cung cũng đành chọn người khác.



"Nếu Văn Viễn không thể phân thân, có thể cho Tào Tính làm tướng."



Lữ Bố nghĩ một lát, "Thúc Long điềm tĩnh, dụng binh rất có kỷ cương và pháp luật. Nếu hắn làm tướng, cũng là người phù hợp nhất... Vậy để cho Thúc Long thống lĩnh để chiếm lại Khúc Dương."



"Vâng!"



Trần Đăng tuân mệnh rồi bước nhanh ra khỏi nha đường.



Ngụy Tục không kiềm chế được bèn nói: "Quân Hầu, Thúc Long e rằng không phù hợp."



Lữ Bố nhíu mày, "Thúc Long sao không thích hợp?"



Thúc Long là tên chữ của Tào Tính.



Ngụy Tục nói: "Trước đây Thúc Long và tên họ Tào ở Hải Tây kia qua lại thân mật. Hai người đều họ Tào, khó tránh khỏi sẽ cấu kết với nhau, nhỡ may Thúc Long không chịu dốc hết sức, kể cả Trần Công Đài đốc thúc tác chiến, e rằng cũng vô ích. Theo ta, vẫn nên để cho người thân cận làm tướng là tốt hơn."



Lữ Bố do dự!



Hắn rất tin tưởng Tào Tính, nhưng lời Ngụy Tục nói dường như cũng có lý.



Tuy nói Tào Tính trung thành và tận tâm đối với hắn, nhưng ở thời đại này, có thể nói ai thật sự trung thành đây?



Họa long họa hổ nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm..."



"Như thế, để Lệnh Tử Thiện đốc chiến xem sao?"



"Điều này..."



Ngụy Tục và Hầu Thành chợt đưa mắt nhìn nhau.



Tử Thiện chính là con nuôi của Lữ Bố tên là Lữ Cát, tên thật là Thát Hủy Cát. Ý của hai tên này là muốn treo soái làm tướng, bởi vì bọn họ thấy, có Trần Cung phò tá, giành lấy Hải Tây sẽ dễ như trở bàn tay. Ngụy Tục là thân thích của Lữ Bố, còn Hầu Thành lại là nguyên lão đi theo Lữ Bố nhiều năm. Cho nên bọn họ đưa ra đề nghị cử người thân cận, là hy vọng Lữ Bố chọn hai người bọn họ làm tướng.



Đâu ngờ, Lữ Bố lại nhớ tới Lữ Cát.



Đây chẳng phải nói, trong lòng Lữ Bố, hai người hắn căn bản không được coi là "người thân cận".



Hầu Thành và Ngụy Tục đều không phải người có hoài bão lớn lao, nhất thời, trong lòng không khỏi có ý hận thù, bất mãn đối với Lữ Bố.



Chẳng qua, trước mặt Lữ Bố, hai người hắn lại không dám làm.



Lữ Bố lựa chọn cũng không sai: Lữ Cát dù nói gì vẫn là con trai của hắn trên danh nghĩa. Ngụy Tục và Hầu Thành dù thế nào cũng không so được với tình phụ tử.



"Tử Thiện nếu đi cũng rất thích hợp."



Ngụy Tục sa sầm mặt đáp.



"Vậy bổ nhiệm Tử Thiện làm Tư Mã, sáng sớm ngày mai theo Công Đài đi tới Hạ Tương."



Lữ Bố nói xong, xoay người bỏ đi.



Còn về tấm lụa trắng đó, Tào Tính hỏi hắn chuyện nên thu xếp xác của Tống Hiến như thế nào, Lữ Bố không thèm để ý tới.



Hắn sinh ra ở Ngũ Nguyên, gần nơi ở của người Hồ. Về tính tình, khó tránh khỏi bị nhiễm tính khí của Hồ nhân... Chết thì đã chết rồi, an táng là được. Cần gì phải sắp xếp kỹ lưỡng? Tuy nhiên trong mắt của Ngụy Tục và Hầu Thành, hành động này của Lữ Bố có hơi bạc bẽo.



Hai người lắc đầu, nhìn nhau không nói gì.



Lữ Bố quay về nhà trong, cởi bỏ áo giáp trên người xuống.



Vừa ngồi xuống, chuẩn bị uống chén thứ sáu, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, rất nhỏ, vừa nghe đã biết không phải tiếng bước chân của nam nhi.
Tên tiểu giáo kia nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Lữ Bố lệnh cho Tào Tính dẫn binh tới, đội ngũ của bọn chúng đã đến cách Khúc Dương ba mươi dặm."



Tới nhanh thế!



Tào Bằng giật mình, nắm chặt cánh tay tên tiểu giáo, "Có biết bao nhiêu nhân mã không?"



"Tám ngàn binh mã Hạ Tương, dốc toàn bộ lực lượng."



"Thế nhưng Tào Tính làm tướng?"



"Đúng vậy!"



Tào Bằng uống một ngụm nước mát, lao nhanh ra ngoài.



Chu Thương cũng hay tin vội vàng cùng Phan Chương đi lên môn lầu.



"Công tử, Lữ Bố đến rồi!"



"Ta đã nghe nói."



Tào Bằng cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười, "Có điều là binh mã Hạ Tương, chỉ tám ngàn binh mà thôi. Một trận lũ lụt của Đặng Bá Miêu đã xử lý mất sáu ngàn quân của hắn, giờ tám ngàn binh mã cũng có là cái gì. Đúng rồi, ngoài Tào Tính ra, còn có ai tới không?"



Tiểu giáo vội vàng trả lời: "Biệt Mã Từ Châu Trần Cung làm quân sư, theo quân xuất chinh."



"Trần Cung à... Ngươi muốn nói Trần Công Đài?"



Tào Bằng lúc đầu còn mỉm cười, nhưng loáng cái đã thay đổi sắc mặt.



"Đúng vậy!"



Tào Bằng trong lòng không khỏi hồi hộp, vội vàng bước nhanh lên môn lâu. Hắn đứng ở lầu quan sát, đưa mắt nhìn ra xa. Chỉ thấy trên bình nguyên tối đen như mực, không nhìn rõ được gì, tĩnh lặng giống như nấm mồ, khiến mọi người sợ hãi.



Trần Cung tới đây?



Tào Bằng trước đây đã suy tính rất nhiều nhưng lại không tính đến chuyện Trần Cung sẽ theo quân xuất chinh. Hắn thậm chí đã tính đến Trương Liêu, và cả Cao Thuận, duy chỉ không nghĩ tới tên Trần Cung này. Theo hắn thấy, Trần Cung là mưu chủ bên cạnh Lữ Bố, không thể dễ dàng rời khỏi Hạ Bì.



Không ngờ...



"Truyền lệnh của ta, toàn thành giới nghiêm.



Phan Chương, ngươi lập tức quay về cửa đông, cùng Đặng Phạm cẩn thận phòng bị. Tên Trần Cung này quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể xem thường."



"Vâng!"



Phan Chương chắp tay, khom người tuân mệnh.



Sau khi Phan Chương rời đi, Chu Thương đứng cạnh Tào Bằng, nhẹ giọng hỏi: "A Phúc, có thể thoát khỏi rắc rối này chứ?"



Ngọn lửa trên cây đuốc nhảy múa, chiếu vào mặt Tào Bằng. Tuy nhìn qua, Tào Bằng rất bình tĩnh. Nhưng ẩn bên trong là sự lo lắng. Chu Thương đã tiếp xúc với Tào Bằng hơn một năm, hắn cũng ít nhiều hiểu được tính tình của Tào Bằng.



Trong mắt Chu Thương, Tào Bằng không bao giờ để lộ tình cảm.



Mặc dù là gặp phải chuyện nguy hiểm, hắn cũng rất ít khi biểu lộ sự bối rối.



Bất luận là lúc trước tiêu diệt Lôi Tự, hay là sau này bình định hải tặc. Chu Thương chưa bao giờ nhìn thấy Tào Bằng bối rối. Mà vừa rồi, Tào Bằng cố gắng che giấu, nhưng vẫn hơi hoảng loạn một chút. Từ ánh mắt Tào Bằng, Chu Thương có thể cảm nhận được...



Nhìn xung quanh không có người, Tào Bằng liền gật đầu.



"Ta thật không ngờ, Trần Cung lại đến."



"Tên Trần Cung kia rất lợi hại sao?"



Trần Cung tới đây?



Tào Bằng trước đây đã suy tính rất nhiều nhưng lại không tính đến chuyện Trần Cung sẽ theo quân xuất chinh. Hắn thậm chí đã tính đến Trương Liêu, và cả Cao Thuận, duy chỉ không nghĩ tới tên Trần Cung này. Theo hắn thấy, Trần Cung là mưu chủ bên cạnh Lữ Bố, không thể dễ dàng rời khỏi Hạ Bì.



Không ngờ...



"Truyền lệnh của ta, toàn thành giới nghiêm.



Phan Chương, ngươi lập tức quay về cửa đông, cùng Đặng Phạm cẩn thận phòng bị. Tên Trần Cung này quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể xem thường."



"Vâng!"



Phan Chương chắp tay, khom người tuân mệnh.