Tào Tặc

Chương 224 : Đêm không ngủ

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Với bản lĩnh của mình, trong nháy mắt Cam Ninh đã đâm chết ba tướng, chém đao chết bốn người, một tên kỵ sĩ sợ chết chạy trối chết. Hắn dẫn người tiếp tục phóng về phía trung quân, liên tục giết quân Hạ Bì khiến chúng phải lui về phía sau.



Đúng lúc này, Tào Tính chạy đến. Rất xa hắn rút một tên bắn về phía Cam Ninh.



Ngay từ đầu Trần Cung cũng không chú ý đến chuyện này, đang toàn lực chỉ huy quân sĩ tấn công Khúc Dương thì một tên lính kéo vạt áo hắn hô: -Quân sư, quân địch đã đột phá hậu quân.



-Hả?



Mãi cho đến lúc này Trần Cung mới ý thức được tình thế không ổn. Trong nháy mắt mà quân địch đã đột phá hậu quân?



-Thiểu quân hầu đâu?



-Thiếu quân hầu bị tướng địch đánh một chiêu mà bại, đã chạy trối chết. Bọn chúng hiện đang tấn công quân ta.



-À ha…



Trần Cung ngồi trên ngựa tức giận điên người, mắt thấy quân Hạ Bì đã tấn công đến đầu tường thành, không nghĩ là đến lúc này lại sinh chuyện.



-Lập tức theo ta chặn đánh!



Một tiếng hiệu dài vang lên, hậu quân liền biến thành tiền trận.



Khi Trần Cung đến thì thấy Cam Ninh ở giữa đám người như một pho tượng sắt, đánh cho binh mã của mình liên tiếp tháo chạy. Ngay cả Tào Tính đến rồi cũng khó khăn mà ngăn thế tấn công của Cam Ninh. Nhưng Trần Cung cũng nhìn ra được, trước thế công kích của Cam Ninh, Tào Tính cũng phải chật vật.



-Bao vây hắn cho ta! - Trần Cung quát lớn.



Trong tích tắc, mấy trăm quân ùa lên vây lấy Cam Ninh. Cam Ninh thấy quân địch xông lên cũng không ham chiến, lập tức chém vài đao rồi lui.



-Các huynh đệ, theo ta rút lui!



Cam Ninh hét lớn một tiếng, dẫn kỵ quân đột phá vòng vậy ra ngoài. Vừa qua một cuộc huyết chiến nên Tào Tính chỉ có thể khổ sở đuổi theo Cam Ninh nhưng lại không thể nào chặn đường gã.



-Xin hỏi người phương nào? - Trần Cung thất kinh lớn tiếng hỏi.



Mọi người cuối cùng cũng không ai biết lai lịch Cam Ninh. Đồng thời Đặng Chi dẫn hai trăm kỵ binh nhập vào trong quân, cùng Cam Ninh tập hợp lại sau đó. Một tiếng trống vang lên, liền bao vây quân Hạ Bì.



-Trần Công Đài cũng chỉ như thế này. Vậy mà dám đụng đến công tử nhà ta? - Cam Ninh cười lớn vang cả trời.



Hơn ba trăm kỵ binh chạy đi, khiến cho Trần Cung ngây người ra.



Tào Tính hổn hển đi tới trước Trần Cung:



-Quân sư, tên kia là ai? Hải Tây có dũng tướng từ lúc nào?



Trần Cung lắc đầu, cười khổ không nói.



-Tên đó thế nào? Người này thực sự lợi hại chứ?



Tào Tính nói:



-Không có quân hầu thì không có người thắng.



-Văn Viễn thì sao?



-Văn Viễn sợ cũng không làm gì được.



Nghe Tào Tính nói nét mặt Trần Cung trở nên âm trầm: huyện Hải Tây sao lại có ngọa hổ tàng long như vậy?
Một đêm này đối với nhiều người mà nói chắc chắn là một đêm không ngủ...



Bên ngoài thành Khúc Dương, trong doanh trại của quân Hạ Bì. Lữ Cát cúi đầu ngồi trong quân trướng mà không nói được tiếng nào. Nhìn nét mặt của y trong bóng đêm thật sự đáng sợ. Ban ngày y bị người ta dọa cho sự chạy trối chết vì vậy khiến cho hậu doanh bị Cam Ninh đục thủng.



Nhưng cho dù là Trần Cung hay Tào Tính đều không trách cứ hắn. Đặc biệt là Tào Tính, mặc dù không coi Lữ Cát vào đâu nhưng cũng phải thừa nhận rằng y chạy đúng lúc. Theo sự đánh giá của Tào Tính với Cam Ninh thì trong vòng ba chiêu chắc chắn Lữ Cát sẽ bị ảnh hưởng tới tính mạng. Nếu Lữ Cát bị Cam Ninh giết chết thì cho dù đánh được Khúc Dương vẫn coi như thua nặng. Cho dù Lã Bố không chào đón Lữ Cát thì trên danh nghĩa, Lữ Cát vẫn là con của y.



Tào Tính và Trần Cung cho dù liên thủ mà không giữ được tính mạng của Lữ Cát, chuyện này nếu để lan ra ngoài thì cả hai người đừng mong xuất đầu lộ diện.



Nói không chừng với tính tình của Lã Bố có thể khai đao với hai người. Vì vậy mà ngồi trong quân trướng, nhìn Lã Cát ủ rũ nhưng Tào Tính và Trần Cung cảm thấy may mắn.



- Công Đài! Bên ngoài còn có một cánh quân, chỉ sợ chúng ta khó có thể dốc hết sức tấn công Khúc Dương.



Tào Tính vỗ trán rồi nói nhỏ:



- Cứ tới lúc quan trọng, bọn họ liền xông lên thì chúng ta phải làm thế nào?



Trần Cung lắc đầu:



- Chuyện đó chưa chắc.



- Xin chỉ giáo.



- Thất bại hôm nay là do chúng ta xa lạ đối với Hải Tây. Cơ bản chúng ta không biết rằng Hải Tây lại có một con hổ như vậy khiến cho bị hắn đánh cho không kịp trở tay. Nếu chúng ta đề phóng thì chưa chắc y đã làm gì được. Ta thấy người của họ cũng không nhiều nên không dễ dàng phát động tấn công. Chỉ cần phải một người ở hậu quân cẩn thận đề phòng là được. Thiện nhi! Ngươi có bằng lòng không?



Lữ Cát ngẩng đầu trầm giọng nói:



- Mạt tướng đồng ý.



Y biết mình không thể từ chối Trần Cung. Nếu đã k hông thể từ chối vậy thì nên đồng ý. Còn chẳng may tình hình không ổn thì trốn chạy là được.



Trong máu thịt của Lữ Cát là dòng máu giả dối của người Hồ vì vậy mà y không thể nào vững vàng được như y nói.



Chẳng biết Trần Cung có nhìn thấu suy nghĩ của Lữ Cát hay không nhưng thấy y tuân lệnh liền gật đầu, không nói tiếp chuyện đó nữa.



Y chợt thở dài.



- Công Đài! Tại sao lại thở dài?



Trần Cung cười khổ:



- Ta đang nghĩ chúng ta đều bị bịt mặt, không ngờ để cho một con hổ tiêu diêu tự tại ở Hải Tây một năm như vậy.



Tào Tính trầm mặc không nói gì cũng không biết nên trả lời như thế nào.



Trần Cung nói tiếp:



- Hiện tại ta chỉ lo lắng không biết Hải Tây còn có cái gì nữa?



Câu nói này cũng đại diện cho việc Trần Cung thật sự bắt đầu để ý tới Hải Tây, nhìn nhận Đặng Tắc và Tào Bằng. Tào Tính cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng y có thể nhận ra Trần Cung có chút do dự.



- Công Đài! Có chuyện này ta phải nói với ngài.



- Chuyện gì?



- Hôm nay khi ta tấn công cửa Đông phát hiện ở đó mặc dù chống đỡ mạnh nhưng lại không vững chắc. Cửa Tây có Tào Bằng trấn thủ, tên tiểu tử này có suy nghĩ không tầm thường. Nếu như tấn công mạnh chỉ sợ sẽ bị thương nặng. Nếu không tấn công cửa Tây được thì sao không dồn hết binh lực vào cửa Đông? Chỉ cần có thể kiềm chế được Tào Hữu Học là có thể công phá được cửa Đông.