Tào Tặc
Chương 225 : Dương đông kích tây
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
- Có chuyện này sao?
Trong mắt Trần Cung lóe lên một tia sáng.
- Thúc Long! Ngươi miêu tả lại cuộc chiến ở cửa Đông cho ta.
Tào Tính nghĩ ngợi rồi bắt đầu mô tả lại. Từ lúc bắt đầu tấn công cho tới lúc thu binh cùng với phương thức chống đỡ ở cửa Đông y đều kể lại rõ ràng. Còn Trần Cung thì nghe một cách chăm chú, thậm chí không bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Đợi khi Tào Tính nói xong, Trần Cung trở nên trầm tư.
- Theo lời ngươi nói thì phòng thủ của thành Đông thật sự có vẻ hỗn loạn, hơn nữa không có bài bản.
Tào Tính nói:
- Vậy Công Đài có đồng ý với kế sách của ta không?
- Không.
Trần Cung đứng dậy đi lại trong quân trướng. Y chợt dừng bước, ánh mắt trở nên sáng quắc. Trong ánh nến, nét mặt của y có chút lo lắng rồi chợt nở nụ cười lạnh:
- Ngày mai tiếp tục tấn công cửa Tây.
"Khốn kiếp! Tên cứt chó Trần Cung điên rồi sao?"
Tào Bằng vung thanh Hà nhất đại đao chém rơi một tên lính xông lên đồng thời không nhịn được mà chửi ầm lên.
Một tên lính Hạ Bì rơi xuống đất lập tức lại có bốn, năm tên lính Hạ Bì lao lên.
Không để cho Sở Qua trả lời, Tào Bằng liền vội vàng chạy đi.
Hai quả Thiết lưu tinh từ tay hắn bay ra đánh nát đầu một tiên lính Hạ Bì. Có điều Tào Bằng liền bị một tên lính khác vây lấy đành phải vung đao chém giết. Sau khi Tào Bằng vung đao chém vào cổ một tên lính Hạ Bì cuối cùng thì trên mặt hắn đã bám một lớp máu nồng nặc. Lúc này trời đã về chiều, toàn bộ trên tường thành Khúc Dương ở cổng Tây bao phủ bởi một màu máu.
- Lui! Bọn chúng lui rồi.
Sau khi xử lý xong một tên lính Hạ Bì cuối cùng xông lên tiếng, tiếng hoan hô của đám quân lính trên bờ tường vang lên.
- Cẩn thận.
Tào Bằng còn chưa dứt lời, thì thấy máy bắn đá dưới thành bắn mạnh mấy chục viên đá lên tướng. Hai tên lính không tránh kịp bị đá đập trúng khiến cho máu thịt nát bét.
- Bọn chúng không biết mệt sao?
Sở Qua hổn hển cùng với Tào Bằng trốn dưới lỗ châu mai.
Tào Bằng buông đao giật một mảnh vải trên tay xuống rồi quấn trên cánh tay. Hắn dùng cách này để tránh cho tay bị trượt.
Chiến đấu thảm khốc khiến cho cả người hắn dính máu. Nếu như không dùng cách như vậy thì có khả năng sẽ bị tuột đao.
Sở Qua cũng học theo, thay miếng vải khác trên tay. Y vừa làm vừa mắng:
- Bọn chó Hạ Bì hôm nay bị điên rồi hay sao? Đây là lần thứ mấy rồi?
- Lần thứ mười một.
Tào Bằng thản nhiên quấn cẩn thận rồi cầm lấy đại đao.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị....
Hắn vừa mới đứng dậy thì thấy một viên đá bay tới liền vội vàng né tránh.
Viên đá đập trúng lỗ châu mai phá nát một nửa cái lỗ. Tro bụi cộng với mùi khét khiến cho Tào Bằng ho sặc sụa. Nhưng lúc này, hắn cũng bất chấp đứng tựa bên miệng lỗ châu mai để quan sát.
Một đội quân đã xếp hàng dưới thành. Đợi khi loạt đá tấn công xong bọn họ sẽ tiến công.
- Hạ Hầu!
- Có!
- Tình hình bên thành Đông thế nào rồi?
- Quân Hạ Bì tấn công rất mạnh, vừa rồi truyền tới tin Nghiêm Pháp bị thương nhưng cũng không nặng lắm.
Nghiêm Pháp chính là Đặng Phạm.
Hạ Hầu Lan thở một hơi rồi nói tiếp:
- Văn Giai nói rằng tình hình thành Đông trước mắt vẫn còn hoàn hảo, tối thiêu vẫn còn có thể cố gắng được. Công tử! Thương vong quá lớn hay là điều động viện binh? Nhìn qua thì dường như Trần Công Đài muốn chỉ một trấn chiến này đoạt thành nên mới tấn công liều như vậy. Nếu cứ như thế này thì ta lo chúng ta không thể giữ được lâu lắm.
Đúng là hôm nay Trần Cung dường như quyết tâm. Hôm qua y đã bị thất bại nên hôm nay không chỉ tấn công mạnh. Hơn nữa Tào Tính còn chưa xuất hiện, có lẽ ngồi giữ hậu quân. Nếu như vậy thì việc Cam Ninh muốn đột kích để hỗ trợ có lẽ rất khó khăn.
Nhưng chẳng lẽ Trần Cung không nghĩ rằng tấn công như thế này nếu như không thể phá thành thì đối với khí thế của quân Hạ Bì cũng bị một đòn nặng hay sao? Trả giá bằng nhiều tính mạng của binh lính như vậy dường như được không bằng mất.
Đặng Chi kề vào tai Cam Ninh rồi nói nhỏ. Cam Ninh nhíu mày rồi sau đó gật đầu nói:
- Hiện giờ cũng chỉ có một kế đó.
Sắc trời tối dần...
Chân trời vẫn còn hơi mờ sáng khiến cho bầu trời trở nên mênh mông...
Cơn gió mang theo hơi nước từ Tổ Thủy thổi đến có chút lạnh dường như muốn nói với mọi người đã là mùa đông, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Trên thành Khúc Dương có được phút yên tĩnh hiếm có. Dưới thành, thi thoảng lại vọng tới tiếng khóc. Đối với Tào Bằng mà nói thì sự yên tĩnh này cũng chỉ là nhất thời. Chính hắn cũng không nói được tại sao lại như vậy. Nếu như ở kiếp trước nhìn thấy nhiều người chết như vậy, hắn chắc chắn phải chết lặng chứ không được như hiện tại.
Đúng! Đúng là chết lặng.
Nhìn thi thể của cả quân địch lẫn quân mình mà hắn không thể nói nổi tiếng nào.
Người hắn giống như mất đi linh hồn, không còn cảm xúc vui buồn. Bước trên tường thành, dưới chân dẫm lên máu loãng phát ra những tiếng lẹp bẹp. Toàn bộ cửa Tây của Khúc Dương gần như ngâm trong máu loãng. Máu tươi và nước hòa trộn với nhau rồi theo lỗ thoát nước chảy ra khiến cho cả ngôi thành gần như nhuộm màu đỏ...
Tào Bằng thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn binh lính trên tường thành.
- Hôm nay chết bao nhiêu người? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
- Chỉ vẻn vẹn bên thành Tây ước chừng phải chết hơn trăm bốn mươi người. Thành Đông còn đỡ hơn nhưng cũng chết rất nhiều.
"Lại gần bốn trăm tính mạng con người. Nhưng có thể khẳng định được cái giá Trần Cung phải trả không hề kém hơn bên ta. Tấn công mạnh như vậy có ý nghĩa gì?" Tào Bằng không đoán ra được tại sao, cũng không biết Trần Cung nghe thấy cái gì mà tấn công điên cuồng như thế.
Đưa tay gãi đầu, Tào Bằng hết sức buồn rầu.
- Bây giờ là giờ nào?
- Đã qua giờ Tuất...
- Quan sát thì hôm nay coi như đã xong...
Tào Bằng thở phào một tiếng rồi xoay người định đi vào nghỉ ngơi...
Bất chợt trong đại doanh bên ngoài thành của quân Hạ Bì chợt vang lên những tiếng trống trận dồn dập... Sát theo đó là tiếng kèn rồi quân Hạ Bì cầm đuốc trong tay lại kết trận theo tiếng trống trận mà lao tới thành...
- Chó chết!
Tào Bằng không nhịn được thốt lên chửi.
"Cái bọn khốn này định không cho ta sống yên hay sao?"
Hắn lẩm bẩm rồi đấm một nhát vào lỗ châu mai. Có lẽ do bị tấn công liên tục nên lỗ châu mai đã bị hỏng vì vậy mà Tào Bằng cảm thấy hẫng một chút, lỗ châu mai rơi xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề. Trong phút chốc, Tào Bằng cứng người lại.
- Công tử! Ngài làm sao vậy?
- Hư là thực. Thực là hư. Hư hư thực thực, vô cùng diệu dụng...
Tào Bằng lẩm bẩm như chưa tỉnh ngủ. Mà quân Hạ Bì ở ngoài thành theo tiếng trống trận lại bắt đầu bắn đá. Đá ban đêm được bọc lại bằng cỏ khô sau đó rồi đốt. Từng quả cầu lửa rít gió lao về phía thành Khúc Dương. Dưới sự yểm trợ của máy bắn đá và tên, quân Hạ Bì bắt đầu tấn công.
- Không hay!
Tào Bằng quát to một tiếng rồi xách đao chạy đi.
- Công tử! Có chuyện gì xảy ra?
Chu Thương dẫn theo bộ hạ đang chuẩn bị thay quân cho Hạ Hầu Lan ở dưới thành. Nhìn thấy Tào Bằng từ trên thành lao xuống, Chu Thương, Hạ Hầu Lan và Vương Húc đều ngẩn người.
Từ lúc diễn ra trận đại chiến đến nay, bọn họ chưa thấy Tào Bằng kinh hoàng như vậy. Lúc này nhìn thấy hắn như vậy, rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra khiến cho cả ba đều lo lắng.
- Chu thúc! Mang theo người của thúc đi theo ta.
- Cái gì?
- Hạ Hầu Lan! Vương Húc! Hai người các ngươi tiếp tục thủ trên thành, đứng vững trước bọn chó Hạ Bì cho ta.
- Vâng.
Hạ Hầu Lan và Vương Húc mặc dù không hiểu rõ tình hình nhưng Tào Bằng đã hạ lệnh thì hai người không làm trái mà vội vàng chắp tay tuân lệnh.
- Công tử! Có chuyện gì xảy ra?
- Theo ta nhanh chóng tiếp viện cho thành Đông.
Chu Thương và Tào Bằng dẫn đầu chạy nhanh theo con phố tới thành Đông.
au lưng hai người là ba trăm tên lính đang ngơ ngác nhưng vẫn bám sát. Bởi vì trong thành toàn bộ chiến mã đã để cho Cam Ninh cầm đi cho nên Chu Thương và Tào Bằng đành phải chạy bộ. Chu Thương thở hồng hộc chạy bên, không hiểu thế nào đành phải quay sang Tào Bằng mà hỏi. Nhưng đáp án của Tào Bằng lại càng làm cho y thêm ngơ ngác....