Tào Tặc
Chương 229 : Tập kích Trương Văn Viễn
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
Quân tốt nghe thấy thế tốc độ hành quân rõ ràng nhanh hơn hẳn.
Quá nửa đêm, đoàn quân chỉ còn cách Hạ Tương mười lăm dặm.
Tào Tính lệnh người chạy về Hạ Tương, thông báo cho quan viên Hạ Tương thu xếp doanh trại, chuẩn bị cơm canh, xóa đi cái khổ cực của An Phủ quân đã phải lặn lội đường xa.
Cùng lúc đó, Trần Cung cũng chuẩn bị cáo từ.
-Thúc Long, ta sẽ không trở về Hạ Tương.
Tào Tính ngạc nhiên nói:
-Quân sư muốn đi đâu?
-Ta dẫn người suốt đêm trở về Hạ Bì, thông báo cho Quân Hầu, để Quân Hầu sớm chuẩn bị.
Ngươi ở lại Hạ Tương, tiếp ứng cho Văn Viễn. Nhớ kỹ, phải nhanh chóng hợp sức với Văn Viễn, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới có thể ngăn cản binh mã của Trần Đăng.
Tào Tính vội vã gật đầu, nói:
-Xin quân sư yên tâm. Có Tào Tính ở đây, tuyệt đối không thể Trần Đăng vượt qua Hạ Tương nửa bước.
Trần Cung mỉm cười, ngồi trên lưng ngựa chắp tay từ biệt Tào Tính.
Gã dẫn theo Lã Cát và mấy trăm quân bản bộ, vội vã ven theo đường lớn chạy tới Hạ Bì. Tào Tính nhìn theo bóng Trần Cung rời đi, rồi hô nhân mã tăng tốc hơn nữa.
Trở lại Hạ Tương, nhất định hắn phải ngủ thật ngon!
Mưa phùn mịt mùng trong bóng đêm như một làn hơi nước lơ lửng trong không trung. Đường đi rất mờ ảo, khó nhìn.
Rất xa, đoàn quân đã thấy được đường nét của thành trì Hạ Tương.
Không có chút ánh đèn, hoàn toàn một màu đen tăm tối.
Một không khí trầm lặng cổ quái bao phủ càng khiến người thêm sởn gai ốc.
Cửa thành đóng chặt!
Tào Tính không khỏi nhướng mày, thúc ngựa tới dưới thành, cao giọng hò hét:
-Người giữ thành là ai, còn không mau mở cửa thành ra?
-Binh tuần nào ở dưới thành đấy?
-Mỗ là Tào Tính, Chu Khiển vì sao không ra thành nghênh tiếp?
-A, là Tào tướng quân a!
Trên tường thành, một cây đuốc nhất thời chớp sáng một góc.
Một tên tiểu giáo thò đầu ra từ lỗ châu mai trên lầu quan sát, nói giọng Hạ Bì cực kỳ lưu loát:
-Tướng quân chớ trách. Chu Huyện lệnh nhận được thông báo nhưng sợ là có điều dối trá, nên mới đóng chặt cửa thành. Chu Huyện lệnh đang thu xếp doanh trại với thao trường, xin tướng quân chờ trong chốc lát.
Tào Tính nhíu mày, trấn áp cơn thịnh nộ, ghìm cương ngựa đến dưới thành.
Từ bao giờ Chu Khiển lại trở nên cẩn thận như vậy?
Biết rõ ta đã trở về, sao y còn phải đóng chặt cửa thành như thế? Hắn quay đầu nhìn binh mã phía sau một chút, thấy tất cả đứng trong mưa gió lạnh run, ôm cánh tay. Dưới mưa sa gió giật, chờ đợi quả là một sự khổ cực.
Qua khoảng chừng nửa nén hương, cổng thành vẫn không mở ra.
Binh lính thì thầm nhỏ to, bắt đầu gây rối…
Tào Tính hơi nổi giận, lớn tiếng quát:
-Người trên thành nghe cho rõ đây, bất kể có tìm được Chu Văn Long hay không, lập tức mở cửa thành cho ta.
-Nhưng…
-Tuân lệnh!
Binh lính tiến lên, kéo Tào Tính đi.
Tào Tính vừa giãy dụa, vừa chửi ầm lên:
-Cam Ninh, đồ vô danh tiểu tốt nhà ngươi cũng dám cuồng ngôn sao. Đợi cho Quân hầu của ta bao vây bốn mặt lấy cái đầu chó của ngươi.
-Cam Tư mã, sao không giết người này?
Một tên tiểu giáo không nhịn được khuyên nhủ.
Cam Ninh lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-Tên Tào Tính này dù nói thế nào cũng có chút giao tình với công tử. Muốn giết muốn tha cứ để công tử quyết định đi.
-Bao giờ công tử tới?
-Có lẽ sẽ đến rất nhanh thôi.
Cam Ninh không khỏi do dự.
Gã muốn rút lui khỏi Hạ Tương ngay lập tức nhưng lại có cảm giác nắm được Hạ Tương có ý nghĩa cực lớn. Chỉ là, gã cũng không hiểu rõ lắm bản thân có thể bảo vệ được Hạ Tương hay không. Nhìn từ tình hình hiện tại, Trần Đăng đã vượt qua Hoài Thủy, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trần với Hạ Bì.
Không hiểu binh mã của Trần Nguyên Long lúc nào thì đến nơi?
Có nên trấn thủ Hạ Tương hay bỏ đi là một vấn đề nhức nhối trong lòng Cam Ninh.
Gã muốn thủ nhưng lại sợ kinh động đến Hạ Bì. Nếu như Lã Bố dẫn binh tới, bằng những người hiện trong tay gã quả thực là không thủ nổi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Muốn thủ cần phải suy tính nhiều nữa.
Nếu như trước hừng đông, công tử có thể đến được, ta đây còn có thể thủ vững nổi.
Nếu như công tử không thể đến được, bên Hạ Bì lại có dấu hiệu điều động binh mã thì ta phải lập tức rút lui khỏi đây.
Nói chung, vào thời điểm như thế này tuyệt đối không thể nóng vội được. Cùng lắm là ta đi, nhưng cũng đã cho Lã Bố một bài học nho nhỏ.
-Đi, vào trong khố phủ tìm sẵn đuốc ra. Một khi chúng ta phải rút khỏi đây, chúng ta sẽ phóng lửa đốt thành Hạ Tương này.
Lão tử không chiếm được Hạ Tương, Lã Bố ngươi cũng đừng mơ đoạt được!
Cam Ninh vừa quyết định xong đã lệnh thám báo nghiêm mật chú ý đến động tĩnh từ phía Hạ Bì. Cùng lúc đó, gã cũng nhanh chóng chuẩn bị để rút lui khỏi Hạ Tương bất cứ lúc nào. Lần này có thể chiếm được Hạ Tương thật ra là nhờ có chủ ý của Đặng Chi. Hạ Tương quả nhiên binh lực không có, Tào Tính cũng gần như đã dốc toàn bộ sức mạnh rồi. Cam Ninh dẫn quân đến phía sau Hạ Tương, giả bộ là binh mã Hạ Bì, lừa gạt Trường Chu Quỳ, rồi một đao chém chết y.
Giết Chu Quỳ xong, Hạ Tương mất đi thủ lĩnh.
Đám dịch đãi và binh lính hỗn tạp nào phải đối thủ của Cam Ninh. Bọn họ gần như không có chút phản kháng nào, đều buông khí giới đầu hàng.
Có thể nói, Cam Ninh không mất một giọt máu, một người lính nào đã hạ được thành Hạ Tương. Có thủ Hạ Tương hay không còn phải trông vào phản ứng của Tào Bằng.
Là một thiên tướng, Cam Ninh quyết định thủ Hạ Tương.
Ngay khi gã chuẩn bị một mồi lửa lớn, sẵn sàng đốt thành Hạ Tương, chợt nghe thám mã báo lại, nói là Tào Bằng dẫn binh đến ngoài thành.
Sao Tào Bằng lại tới nhanh như thế?
Chuyện này phải nói từ lúc hắn bắt đầu truy kích.
Khoảng chừng lúc trời chạng vạng, Trần Cung dẫn quân tiên phong đến ngoài thành Khúc Dương.
Người dẫn nhân mã tiên phong cũng là người quen của Tào Bằng: Từ Tuyên.
Từ Tuyên và Tào Bằng cũng có thể cho là có giao tình lâu năm. Sau khi biết được Tào bằng dẫn quân truy kích Tào Tính, Từ Tuyên không nói nhiều dẫn tám trăm kỵ quân và một nghìn bộ tốt cùng xuất phát, ngay đến cơm cũng chưa ăn, rời khỏi Khúc Dương. Y đích thân dẫn kỵ quân rời khỏi Khúc Dương được khoảng chừng hơn bốn mươi dăm thì đuổi kịp Tào Bằng. Bàn bạc với Tào Bằng một lúc, hai người đều cho rằng nên tiếp tục truy kích quân Hạ Bì.
Cũng không nhất định phải gây ra thương phong, chủ yếu cần phải tạo ra đủ áp lực cho quân Hạ Bì, để lòng quân thêm bất ổn.
Đến lúc đó, Trần Đăng bắt đầu dẫn quân, định nhân tiện chiếm lấy Hạ Tương. Vì vậy, Tào Bằng giao ba trăm binh mã trong tay cho Từ Tuyên, tiếp nhận quyền chỉ huy trong tay y, dẫn bốn người Phan Chương, Hạ Hầu Lan, Chu Thương, Đặng Phạm đi suốt đêm truy kích quân Hạ Bì.