Tào Tặc

Chương 230 : Ai đúng ai sai

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Không ngờ rằng đến cách phía nam Hạ Tương năm mươi dặm, Tào Bằng bắt được sứ giả của Cam Ninh.



Vừa biết được Cam Ninh đã phá được Hạ Tương, Tào Bằng nhanh chóng quyết định.



Chiến dịch Khúc Dương kéo dài hai ngày giúp tầm mắt và tâm lý của Tào Bằng nâng cao cực độ. Hắn lờ mờ cảm nhận được thời cơ chiến đấu đang nằm trong tay hắn. Chiếm được Hạ Tương chẳng khác nào đã mở được cánh cửa đại môn phía nam tới Hạ Bì. Thành Hạ Tương tuyệt đối không thể buông bỏ.



Vì vậy, Tào Bằng tức thì sai người báo cho Từ Tuyên, rồi tự mình dẫn tám trăm kỵ quân tới Hạ Tương.



Cam Ninh biết được tin tức nhất thời mừng rỡ. Gã dẫn người ra Hạ Tương, bái kiến Tào Bằng rồi trở về phủ nha thành Hạ Tương.



Lúc này, nhờ có sự xuất hiện của Tào Bằng, thành Hạ Tương đã có hơn nghìn binh mã.



Hơn nữa, một nghìn ba trăm bộ tốt của Từ Tuyên đang đến, đủ để ổn định thế cục của Hạ Tương…



-Công tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?



Cam Ninh không đợi Tào Bằng kịp ngồi xuống, thở dốc một hơi, vội vàng hỏi.



Tào Bằng cười cười, trầm giọng nói:



-Nếu đã chiếm được Hạ Tương, vậy thì kế tiếp chúng ta cần phải để Trương Liêu trở về Từ huyện!



Lã Bố nhìn Trần Cung bại trận trở về, hồi lâu không nói nổi một câu.



Còn Trần Cung với đôi má gầy gò càng lộ vẻ mệt mỏi, rã rời. Trên nha đường, tên tiểu giáo lạnh run, phủ phục trên mặt đất, đến thở cũng không dám thở mạnh. Bọn Ngụy Tục, Hầu Thành và Lã Cát ở một bên như tượng đá, nhắm mắt không nói lời nào.



Hao binh tổn tướng, đã không đoạt được Khúc Dương, đánh bại Hải Tây, ngược lại còn đánh mất Hạ Tương.



Lã Bố nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi vì sao cục diện lại thành như vậy. Một Hải Tây nhỏ bé vì sao sau một đêm lại trở nên cường đại như thế?



-Kẻ nào muốn cùng ta đoạt lại Hạ Tương?



Hơn nửa ngày sau, Lã Bố mới gầm lên.



Trước đây, để chiếm lĩnh Khúc Dương, bọn Ngụy Tục đều hăng hái tranh phần trước.



Nhưng giờ Lã Bố gầm lên một hồi vẫn không có kẻ nào đứng ra.



Chuyện này càng làm Lã Bố thêm tức giận, chỉ vào mọi người trên nha đường, đã định nổi cơn thịnh nộ…



-Chủ công, mạt tướng xin đi…



Viên đại tướng ngồi ở cuối phòng đứng dậy, chắp tay, nói:



-Mạt tướng nguyện dẫn binh xuất kích, đoạt lại Hạ Tương…



Lã Bố ngẩng đầu nhìn, sắc mặt không khỏi tươi tắn lên vài phần.



-Nếu Đức Tuần dẫn binh, tên tiểu tử họ Tào hẳn không thể làm càn…



-Khoan đã.



Ngay lúc Lã Bố chuẩn bị hạ lệnh, Trần Cung đã ngăn lại.


Tào Tính cả giận nói:



-Ta không nói chuyện với đồ vong ân phụ nghĩa.



Tào Bằng thở dài, bước lên cởi dây trói cho Tào Tính.



-Tôn đại ca, ngươi nói xem, sao ta lại là người vong ân phụ nghĩa?



Tào Tính cả giận nói:



-Khi xưa Ôn hầu đối đãi với ngươi không tệ, lại còn tặng ngươi binh mã, giúp ngươi có chỗ đặt chân ở Hải Tây.



Thế mà nay, ngươi câu kết với Tào Tháo, muốn lấy mạng Ôn hầu, cướp đoạt lãnh địa của Ôn hầu, không phải là vong ân phụ nghĩa thì gọi là gì?



Ba!



Tào Bằng đập mạnh chén rượu lên bàn, lạnh lùng nói:



-Tào tướng quân, ngươi chớ quên, phụ thân là thiếu phủ giam, huynh ta là mệnh quan triều đình.



Ngươi nói ta cấu kết Tào Công, thế nhưng ngay từ đầu, cả gia đình ta đã ăn bổng lộc triều đình, dĩ nhiên phải dốc sức vì triều đình. Tào Công là tư không đương triều, phụ tá trọng thần của Hán thất. Ta dĩ nhiên phải nghe lệnh của Tào Công, chẳng nhẽ lại đi nghe lệnh của người cấu kết với phản tặc sao?



Ngươi nói xem?



Là kẻ nào đã dấy binh đao trước?



Tào tướng quân, làm người phải có lương tâm.



Tào Bằng vỗ ngực nói:



-Nếu như không phải Ôn hầu thèm muốn mấy trăm vạn lương thảo của Hải Tây, dấy binh mã đòi dẹp yên Hải Tây thì sao ta có thể thành địch của Ôn hầu được? Chẳng lẽ các ngươi xuất binh đánh ta, ta cũng chỉ biết thúc thủ chịu trói sao?



Tào Tính hừ một tiếng không còn lời nào để nói.



Trong phòng khách nhất thời yên lặng.



Hồi lâu sau, Tào Bằng thở dài, nhẹ giọng nói:



-Hôm nay, Tư không xuất binh chinh phạt, Ôn hầu sắp bị tiêu diệt tới nơi rồi. Tuy có Trương Văn Viễn đóng quân ở Từ huyện, chừng như muốn giam chân ta, nhưng thực ra, đừng nói là ta, còn có Trần thái thú vốn cũng không hề sợ hãi binh mã của Trương tướng quân.



Từ Châu cáo phá, Trương tướng quân dù có tài năng bằng trời đi nữa cũng khó tránh khỏi cái chết.



Hôm nay, ta mời Tào đại ca ngươi đến là muốn nói cho ngươi nghe một chuyện. Ôn hầu là người thành nhờ cái dũng, bại cũng do cái dũng mà ra. Gã cho dù có thân thể sắt thép, thì tưởng có thể chém đinh chặt sắt sao? Cái vũ dũng u mê ấy cuối cùng cũng sẽ khiến gã phải chết mà thôi. Khi xưa, Ôn hầu đúng là có ân nghĩa với ta. Tào Bằng vẫn nhớ kỹ, chưa từng quên. Nhưng chuyện trở thành như thế này, e rằng không ai có thể cứu nổi mạng của Ôn hầu. Ở đây chỉ có hai người ngươi và ta, ta cũng không ngại nói thật với Tào đại ca. Ta muốn toàn bộ huyết mạch của Ôn hầu…



Tào Tính ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng.



-Chỉ là chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn nữa.



Nếu thành Hạ Bì bị phá, vợ con Ôn hầu sẽ phải đi đâu đây? Ta kính Ôn hầu là dũng tướng thời nay, mới liều chết thương lượng với ngươi, không biết Tào đại ca có nguyện giúp ta một tay hay không?



Tào Tính trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới trầm giọng nói:



-Tào Hữu Học, ngươi muốn thế nào?