Tào Tặc

Chương 232 : Yến nhân

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Cuối tháng mười, đồng hương của Lã Bố, người Tinh Châu, thái thú Trương Dương của Nghệ Dương xuất binh cứu viện gã.



Trương Dương, tự Trĩ Thúc, dùng võ dũng để cai trị Tịnh Châu. Những năm cuối thời Linh Đế, Trương Dương làm tư mã cho Thượng quân giáo úy Tắc Thạc, sau này Tắc Thạc bị giết. Trương Dương trở về Tịnh Châu mộ binh, định đi theo Hà Tiến. Nhưng không ngờ y còn chưa kịp xuất binh, Hà Tiến đã bị giết, loạn Đổng Trác nổi lên.



Trương Dương và Viên Thiệu cùng liên kết, hợp binh ở phía nam Đan Vu và Phu La tới Lê Dương, lập nên đội hình riêng. Sau này, Đổng Trác phong Trương Dương làm thái thú Hà Nội.



Nguyên niên Kiến An, Hán Đế rời khỏi Trường An.



Trương Dương nghênh đón Hán Đế ở An Ấp, hộ tống người tới Lạc Dương, đảm nhiệm chức đại tư mã.



Y một thân tính cách ôn hòa, đối đãi với bộ hạ nhân từ. Nào ngờ xuất binh cứu viện Lã Bố, không lâu sau thì bị bộ hạ Dương Xú giết chết, táng thân…



Hy vọng cuối cùng của Lã Bố cũng theo cái chết của Trương Dương mà tan thành mây khói!



Viên Thuật nhận được lời cầu viện của Lã Bố liền tức thì trở mặt. Không những y không xuất binh cứu viện, mà còn muốn Lã Bố giao con gái gã cho y trước, cũng may Lã Lam đã đến Thọ Xuân thành hôn với Kỳ Tử. Nhưng Hạ Bì hiện bị đại quân bao vây, Lã Bố làm cách nào để đưa Lã Lam ra khỏi thành đây?



Tháng mười một, trận ác chiến bắt đầu dưới thành Hạ Bì.



Thành Hạ Bì ngập tràn mùi thuốc súng.



Từ huyện lại càng nhiều những tiếng kêu la không dứt.



So với Hạ Bì, Hạ Tương vẫn rất bình yên. Tào Tháo không rảnh triệu kiến Tào Bằng, còn Tào Bằng cũng vui vẻ ở lại Hạ Tương, nhàn nhã dong chơi.



Đồng thời, hắn cũng bí mật chuẩn bị, bí mật hành động.



Cứu nhà Lã Bố là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.



Huống hồ gì chuyện này lại được thực hiện ngay dưới mắt của Tào Tháo, lại rất dễ gây ra nhiều biến cố nữa.



Việc cấp bách, Tào Bằng phải tìm đường đi từ Hạ Tương đến Hạ Bì trước, thế nhưng không có mệnh lệnh của Tào Tháo, hắn chỉ có thể ở lại thị trấn Hạ Tương mà thôi.



-Bá Miêu, nghĩ một cách để ta đến Hạ Bì đi.



Trong nha đường của Hạ Tương, Tào Bằng sốt ruột, lo lắng không yên.



Đặng Chi phụng mệnh đến Hạ Tương, giúp đỡ Tào Bằng hành sự. Nhưng lúc này đây, Đặng Chi đã không còn dám nói to nữa, lại càng không dám dò xét chút nào. Trước đây, ở Khúc Dương, gã đưa ra một kế suýt nữa khiến Tào Bằng bị kìm chân lại ở Khúc Dương. Giờ hồi tưởng lại, Đặng Chi vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu như không phải đúng lúc Trần Đăng xuất binh, vượt qua Hoài Thủy, chiếm thấy Hoài Phổ thì Tào Bằng rất có thể đã thực sự tiêu đời rồi.



Đặng Chi nhìn về phía bức tường thành xa xôi của Khúc Dương, không khỏi cảm khái.



Gã từng quan sát trận chiến ở Khúc Dương. Được nhìn tận mắt như vậy, gã mới hiểu được thị trấn Khúc Dương lúc đó chịu áp lực lớn thế nào.



Từ miệng quân thủ thành, Đặng Chi mới được đủ loại sự tích về Tào Bằng.



Từ chuyện Trần Cung khiếp hãi, đến chuyện đêm tập doanh của Tào Bằng; từ chuyện dương đông kích tây của Trần Cung, đến chuyện Tào Bằng kịp thời ứng đối thế nào; từ chuyện đánh nghi binh của Tào Tính, đến chuyện Tào Bằng truy kích ra sao… Tuy nói những chuyện này có chứa nhiều phần may mắn, nhưng vẫn đủ để chứng minh Tào Bằng có đủ năng lực đứng đầu một phương. Đặng Chi không khỏi nghĩ nếu lúc ấy đổi lại là gã trấn thủ Khúc Dương, liệu có thể làm được như Tào Bằng hay không?



Chính vì thế, khi gặp lại Tào Bằng, Đặng Chi đã bớt kiêu ngạo đi rất nhiều.



Còn Tào Bằng nhìn vẫn khiêm tốn như trước…



Xét về khí phách mà nói, Thúc Tôn nghiêm khắc, khiến người không dám gần gũi, còn Hữu Học ấm áp, thiện lương, rất nhiệt tình!



Trong lòng Đặng Chi dần có sự phân thứ bậc cao thấp với Tào Bằng!



Lúc mới đầu, nghe thấy kế hoạch của Tào Bằng, Đặng Chi càng thêm hoảng sợ.



Nhưng đối với hành động có ân báo ân này của Tào Bằng, Đặng Chi lại rất tán thành.



Chỉ là Tào Bằng muốn đến Hạ Bì không phải là chuyện dễ. Tào Tháo hiện không thiếu binh thiếu tướng, vốn không đến lân hắn xuất hiện.



Lần này, Tào Tháo xuất binh, văn có Quách Gia, Tuân Diễn, võ có Điển Vi, Hứa Chử.



Bọn Hạ Hầu Đôn, Từ Hoảng đều không phải người tầm thường. Tào Tháo sao có thể điều một hài tử mười lăm tuối đến tuyến đầu của Hạ Bì được?



Chưa kể, có đến Hạ Bì rồi cũng không thể hành sự.
-Lão tam, rốt cuộc ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?



-Chả hiểu gì cả.



-Ngươi nói xem lúc trước, vì sao A Phúc không nói rõ ràng ra? Tứ thủy hoàn Hạ Bì, khả nhất cử phá chi là có ý gì?



-Hay là chúng ta phái người đi hỏi hắn cho rõ ràng xem?



-Được, phải nhanh lên, nếu không sẽ bị người ta đoạt mất công đầu đấy.



-Viên Đức, Minh Lý, các ngươi đang thì thầm cái gì đấy?



Bởi đã trải qua lễ trưởng thành, Điển Mãn và Hứa Nghi hiển nhiên cũng phải có tên tự. Mãn nghĩa là viên mãn, chính vì thế tự của Điển Mãn là Viên Đức, còn Hứa Nghi là Minh Lý. Tự của hai người là do Tào Tháo ban cho, cũng biểu thị sự ưu ái của Tào Tháo giành cho hai người.



Điển Mãn và Hứa Nghi chợt xoay người lại, thấy Quách Gia, không khỏi lắp bắp.



-A Phúc nói là tứ thủy hoàn Hạ Bì sao?



Quách Gia gian xảo nhìn hai người:



-Rốt cuộc là có chuyện gì?



-Chuyện đó…Không phải là A Phúc nói. Không đúng, mà là A Phúc nói một năm trước ạ.



Đối mặt với Quách Gia, Điển Mãn và Hứa Nghi không dám giấu diếm nửa điểm.



Hai người vội vàng kể lại chuyện bọn họ cùng Tào Bằng đến Hạ Bì năm ngoái, rồi Tào Bằng nói câu kia cho Quách Gia nghe.



-Tứ thủy hoàn Hạ Bì…



Quách Gia nhịn không được, cười ha ha:



-A Phúc, không phải ngươi đã sớm nghĩ sẽ có một trận đánh này đấy chứ?



*****



Hạ Hầu Lan phụ trách áp giải lương thảo nói:



-Người cướp lương thảo của ta nói khẩu âm U Châu. Người đó tướng mạo cao lớn, đầu báo mắt sáng, cầm một cây xà mâu dài một trượng tám, võ nghệ siêu quần. Ngay từ đầu, ta đã tiết lộ thân phận nhưng người nọ nói hắn không biết Tào Công gì hết. Lại còn nói, lương thảo mới là thứ hắn cần. Ta cùng với hắn đánh nhau một trận, rồi ta bị hắn đả thương.



Đầu báo mắt sáng, tay cầm xà mâu một trượng tám?



Hình tượng này quả thật rất quen thuộc a.



-Chẳng lẽ là Trương Phi - Yến nhân sao?



-Đúng, chính là Trương Phi.



Tào Bằng không kìm được sự vui vẻ.



Đây thật đúng là phong cách của Tam gia a.



-Công tử, không phải lúc trước công tử muốn tới Hạ Bì sao? Không ngờ cơ hội đã đưa tới cửa rồi.



Đặng Chi ở một bên nghe được rõ ràng, không khỏi cười ha ha:



-Nếu người nhà bị đánh trọng thương, chúng ta há có thể cứ như vậy mà để yên sao?



-Ngươi muốn nói….



-Hắn đánh người của chúng ta, chúng ta sẽ đánh trả lại.



Nói thật ra chủ ý này của Đặng Chi khiến Tào Bằng rất hứng khởi.