Tào Tặc

Chương 235 : Úp tay làm mây, che tay làm mưa

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Lưu Bị ngồi trong trướng có chút đắc ý:" Ta cướp lương của ngươi, đánh bộ hạ của ngươi thì sao? Trong mắt Tào công ngươi chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, có chút công là định muốn làm gì thì làm sao?"



Nhưng hiện tại y như ngồi trên đống lửa. Sắc mặt Tào Tháo lập tức trầm xuống.



- Bảo tên tiểu tử đó báo môn mà vào.



Sắc mặt Tào Tháo âm trầm, quát to. Mọi người trong trướng hơi nhíu mày dường như đối với hành động của Tào Tháo không hài lòng lắm.



- A Phúc! Chủ công bảo ngươi báo môn mà vào...



- Vừa rồi ta không làm gì sai tại sao lại phải báo môn mà vào? Chẳng lẽ cướp đoạt đồ của người khác lại có lý? Ta liều chết nhưng lại không có chỗ nói lý lẽ hay sao? Tào công đối xử với ta như vậy ta không phục...nếu như vậy ta cáo từ...



Nếu là người khác không chừng có thể cúi đầu. Nhưng Tào Bằng bây giờ thì không. Hắn biết rằng bản thân mình có lý. Nếu lúc này mà lui một bước thì tất cả mọi cố gắng lúc trước đều uổng phí. Hắn muốn cho Tào Tháo biết sự hiện hữu của mình, nhớ kỹ sự có mặt của hắn. Hắn muốn nói cho Tào Tháo biết rằng chuyện hắn làm không hề sai.



Sự đắc ý trong lòng Lưu Bị không còn lại lấy một chút nào. Ánh mắt của mọi người trong trướng giống như con dao nhỏ cắt lên người khiến cho y cảm giác rất khó chịu.



- Tào công! Chuyện hôm đó thực sự là sai. Bị quản lý thuộc hạ không nghiêm để xảy ra chuyện như vậy. Sáu ngàn hộc lương thảo, Bị chưa hề động tới sẽ sai người trả lại cho Tào công. Xin Mạnh Đức thứ lỗi. Còn về vị tiểu tướng quân kia...thật ra cũng không sai. Chỉ có điều thường ngày Bị hơi kiêu căng cho nên...Mạnh Đức! bao nhiêu cái sai là do Bị. Xin ngài chớ trách tội tiểu tướng quân. Nếu không Bị thật sự cảm thấy không yên lòng...



- Ôi chao! Huyền Đức để ý làm gì. Chỉ là sự hiểu lầm mà thôi, không cần phải để ý tới tên tiểu tử đó...



Tào Tháo xua tay:



- Sáu ngàn hộc lương thảo cứ để lại chỗ Huyền Đức đi. Chỉ có điều sau này Huyền Đức nên quản lý nhiều hơn, tránh để xảy ra sai lầm.



Tào Tháo chợt quát lớn:



- Điển Vi! Còn không áp chế tên tiểu tử đó lại...



Điển Vi ở ngoài trướng nhận được lệnh liền ôm lấy Tào Bằng.



- A Phúc! Ngươi đừng có làm ầm lên nữa. Có như vậy cũng không làm gì được Lưu Huyền Đức mà sẽ làm cho mình bị ảnh hưởng...



- Ta...



Điển Vi giơ bàn tay to ôm lấy miệng Tào Bằng rồi sau đó đẩy mạnh hắn đi.



- Nghe ta nói! Ta biết ngươi chịu uất ức. Nhưng khi đại chiến nên suy nghĩ cho đại cục. Chủ công cũng muốn trị tội nhưng Lưu Huyền Đức cho dù thế nào cũng là anh hùng một phương. Nếu bức y quá chỉ sợ sẽ làm cho cuộc chiến bất lợi. Nghe lời ta ở lại đây, đừng có làm ầm ĩ nữa.



Tào Bằng nổi giận nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn



- Điển Quân Minh cũng bắt đầu biết tới đại cục sao?



- Ta...



- Đại trượng phu làm gì phải quyết định thật nhanh. Lưu Huyền Đức là ai? Chẳng lẽ thúc phụ không rõ hay sao? Nếu Lữ Bố là hao hổ thì Lưu Huyền Đức chính là một con sói. Tào công có nhiều tướng sĩ dưới trướng nhưng không để ý tới mà lại đi cọi trọng Lưu Huyền Đức chẳng phải khiến cho người ta thất vọng hay sao? Cái tên giặc tai to đó so với Lữ Bố còn là kẻ vong ân phụ nghĩa hơn nhiều. Nếu cứ để mặc y thì sớm muộn gì cũng trở thành cái họa trong lòng của chủ công...



Điển Vi ứ họng mà không trả lời được, chỉ biết ngượng ngùng rời khỏi quân trướng.
Tào Tháo nhẹ nhàng tước lấy binh quyền của Lưu Bị khiến cho Tào Bằng vô cùng cảm khái.



Có điều hắn lại hết sức quan tâm tới tình hình của Hạ Bì. Bởi vì hắn biết, Lữ Bố phá vây trên thực tế là muốn nhờ viện binh của Viên Thuật. Không thể phá vây được, Lữ Bố không còn chút hy vọng. Tiếp theo, Lữ Bố chỉ còn cách chờ đợi sự diệt vong. Mà Tào Bằng cũng theo đó, triển khai hành động.



- Trần Cung và Tào Hồng.



Tào Bằng đi lên vọng lâu nhìn xuống chiến trường thành Nam nhưng tâm trạng lại đặt ở nơi thành Bắc.



Ngày hai mươi bảy tháng mười một con đập ngăn nước Nghi Thủy và Tứ Thủy đã xong, thời gian tới lúc Lữ Bố bị thua còn không còn lâu nữa. Tuy nhiên cho tới lúc này, Tào Bằng vẫn chưa tìm được biện pháp thích hợp.



Nguyên nhân của nó hết sức đơn giản. Thật ra Lữ Bố chỉ muốn tạm bợ nhưng Trần Cung lại hết sức kiên quyết. Đồng thời, Lữ Bố cũng không thể nào mà cúi đầu với Tào Tháo. Sau này trên lầu Bạch Môn, lúc Lữ Bố bị bắt từng nói với Tào Tháo:" Ta phục ngươi. Sau này hai người chúng ta liên thủ, ta thống lĩnh kỵ quân, ngài thống lĩnh quân bộ thì trên đời này không còn ai có thể ngăn được Minh công.



Nếu nghe qua thì những lời nói đó không có gì đáng để ý. Nhưng nếu ngươi suy nghĩ cẩn thận thì có thể nhận ra sự khác thường.



"Người này còn chưa đầu hàng đã nghĩ tới việc thống lĩnh một đội quân hơn nữa còn là quân kỵ tinh nhuệ nhất... Người thống lĩnh quân kỵ, Tào Tháo thống lĩnh quân bộ thì khi giao chiến, thành tích được tính cho người nào? Mặc dù miệng Lữ Bố thì chấp nhận đầu hàng Tào Tháo nhưng trong lòng y vẫn coi mình là Ôn Hầu. Đây là một vấn đề vị trí. Mặc dù Lữ Bố bị Tào Tháo bắt làm tù binh, cũng không thể có được vị trí của mình. Nhưng trong tình hình như vậy, Tào Tháo liệu có thể thay cho Lữ Bố hay không? Không thể phủ nhận võ nghệ của Lữ Bố số một thiên hạ. Nếu như y thống lĩnh quân kỵ, lâm trận biến hóa thì không một ai có thể bằng được. Nếu như y chấp nhận là một viên chiến tướng thì còn dễ nói. Nhưng vấn đề ở đây, dã tâm của Lữ Bố quá lớn. Nhưng năng lực của y so với dã tâm lại chưa thể có mối quan hệ trực tiếp."



Nói dễ nghe một chút thì Lữ Bố là người chất phác...



Nhưng nói khó nghe một chút thì y đúng là một tên ngu.



Là một võ tướng thì hết sức đơn giản nhưng xét về việc tranh giành thiên hạ thì thật là ngu xuẩn.



Lữ Bố còn chưa hiểu được thế nào là một người đấu tranh chính trị nhưng lại có dã tâm như vậy thì không chết có được không?



Một người như vậy thì làm sao mà cứu được?



Chưa nói tới việc sau khi được cứu Lữ Bố sẽ trở mặt với Tào Tháo. Cho dù không trở mặt thì Tào Bằng có thể chế ngự được y không?



Sau khi cứu thì nên dùng như thế nào?



Vấn đề này quá phức tạp khiến cho Tào Bằng quyết định thôi không cứu Lữ Bố mà chỉ cứu người nhà của y. Cái việc này coi như dễ hơn một chút. Theo kinh nghiệm trong lịch sử thì lão Tào chắc là cũng không làm khó người nhà Lữ Bố, chỉ có điều sau đó kết quả thế nào thì cũng không rõ.



Lữ Bố không có con trai...không! Y có một đứa con nuôi nhưng chưa đáng để lo. Một đám nữ nhân sức uy hiếp kém hơn nhiều cho nên Tào Tháo cũng không trở mặt.



Tuy nhiên vấn đề bây giờ là phải cứu thế nào?



Dưới cổng thành, những tiếng kêu vang trời vọng tới tuy nhiên trong doanh trại vẫn hết sức trang nghiêm.



Sau khi Tào Bằng tới trướng của Tào Hồng, ngoại trừ số lượng tinh binh do hắn tuyển ra thì thì những người còn lại đều giao hết cho Tào Hồng. Trong suy nghĩ của hắn, giao một ngàn binh lính mặc dù rất đáng tiếc nhưng thực tế lại bớt đi một gánh nặng. Nhưng người đó không phải là người Hải Tây, cũng chưa trải qua đại chiến sinh tử. Nói thẳng ra thì hơn một ngàn quân đó là hàng binh nên không có tâm quy hàng đối với Tào Bằng nhiều lắm.



Đình Đông Lăng có hai trăm binh lính, Khúc Dương còn lại ba trăm người, đồng thời trong tay cũng có ba trăm người đối với Tào Bằng cũng tương đối đầy đủ.



Với thân phận và địa vị của hắn còn chưa đủ tư cách nắm một đội quân tới ngàn người. Chỉ cần tám trăm người kia cũng đủ vượt qua lễ chế. Mặc dù nói trong thời loạn thế cũng không để ý lắm tới chuyện đó, nhưng hiện tại hắn là thủ hạ của Tào Tháo thì phải chú ý tới suy nghĩ của y. Nói một cách khác, hắn phải giao binh quyền của mình. Giữ lại tám trăm người, Tào Tháo sẽ không để ý, nhưng nếu để lại mấy ngàn ngời, Tào Tháo sẽ e ngại. Sớm muộn gì cũng phải giao chẳng bẳng chủ động giao sớm một chút.



Hơn nữa quan hệ của Tào Bằng với Tào Hồng rất thân mật, có giao cho Tào Hồng cũng như giao cho người trong nhà. Thái độ của Tào Bằng cũng khiến cho Tào Hồng thoải mái. Sau khi tiếp thu một ngàn bảy trăm binh lính, Tào Hồng liền tấu với Tào Tháo để cho Tào Bằng phái người tiếp tục quản lý Hạ Tương. Lý do ở đây rất đơn giản, việc vận chuyển lương thảo ở Hạ Tương đều do Tào Bằng cung cấp cho nên cứ để hắn quản lý.