Tào Tặc
Chương 236 : Chỉ vì nụ cười ngây thơ với cái má lúm đồng tiền ấy
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Tào Bằng cũng không làm Tào Hồng mất mặt nên vui vẻ đồng ý.
Nhưng Tào Hồng lại lấy Đặng Phạm làm biệt bộ Tư Mã tới trấn thủ Hạ Tương.
Tại sao lại là Đặng Phạm mà không phải là đám người Phan Chương, Hạ Hầu Lan?
Luận năng lực, tài học thì Phan Chương và Hạ Hầu Lan, thậm chí cả Vương Húc đều mạnh hơn Đặng Phạm.
Nhưng đừng quên, Đặng Phạm còn có một thân phận khác đó là lão ngũ. Nói một cách khác, Đặng Phạm cũng giống như Tào Bằng đều là người một nhà. Trong tình hình như vậy, Tào Hồng tất nhiên là chọn Đặng Phạm chứ không phải là Phan Chương và Hạ Hầu Lan. Có điều Tào Bằng cũng không quên công của hai người đó.
Ngay cả Bộ Chất lớn lên ở Khúc Dương cũng đều được phong làm biệt bộ Tư Mã, coi như là một sự công bằng. Tào Hồng lệnh cho họ làm Biệt bộ Tư Mã nhưng mạnh hơn chức biệt bộ Tư Mã trước đây của họ. Trước đây, Tào Bằng lệnh cho họ làm biệt bộ Tư Mã không có sự chấp thuận của triều đình. Nhưng Tào Hồng phong cho họ làm biệt bộ Tư mã thì đó là quan chức có đăng ký trong tiêu đình, cũng coi như trở thành quan lại trong triều.
Tất cả đều hưởng lộc hai trăm thạch nên so với trước kia hoàn toàn khác.
Lấy một ngàn bảy trăm người đổi lấy tương lai của mọi người, đồng thời giảm bớt rắc rối cho mình thì tại sao Tào Bằng không làm?
Vì vậy mà Phan Chương, Hạ Hầu Lan cùng theo Đặng Phạm ra trấn thủ Hạ Tương. Tào Bằng chỉ để lại Cam Ninh ở bên cạnh. Tháng mười một ở Từ Châu, thời tiết rất lạnh. Dưới vọng lâu, ba trăm binh lính mặc trang phục chỉnh tề đeo đao, cầm mâu, lưng khoác cung đứng trang nghiêm xung quanh.
Cam Ninh đứng bên cạnh Tào Bằng cũng thay cẩm bào trên người bằng áo khoác dầy.
Áo khoác này giống như trang phục áo choàng, bên trong có một bộ trát giáp ngư lân. Loại giáp này được ghép lại từ nhiều miếng sắt nhỏ, nặng tới bốn mươi cân. Nếu như không phải là người khôi ngô như Cam Ninh thì không thể nào mặc. Mà cũng không phải người nào cũng được mặc loại giáp đó. Tào Bằng cướp được Hạ Tương, tìm trong kho được bộ trát giáp đó liền tặng Cam Ninh.
- Công tử sao không nói gì?
- Ta đang suy nghĩ làm thế nào mới cứu được người nhà của Lữ Bố.
Cam Ninh nói:
- Chuyện này có gì đâu. Bảo quản gia của Lữ Bố đưa họ ra không được sao?
- Việc này đâu dễ như vậy.
Tào Bằng vừa cười vừa nói nhỏ:
- Thủ hạ của Lữ Bố không có tâm. Hơn nữa, Lữ Bố vẫn còn ôm ảo tưởng thì làm sao có thể để cho quản gia đưa họ ra ngoài? Muốn đưa người nhà hắn ra thần không biết, quỷ không hay thì điều đầu tiên là phải giữ bí mật. Còn có một điểm nữa là ta không cứu được Lữ Bố. Làm sao có thể khiến cho y không còn cái ảo tưởng kia nữa thì ta chưa nghĩ ra.
- Vậy...
- Việc này không vội. Lữ Bố chưa tới bước đường cùng sẽ không chịu theo.
- Tới bước đường cùng? - Cam Ninh hỏi:
- Vậy phải đợi tới khi nào?
Tào Bằng xoa gò má rồi trả lời:
- Có lẽ vào đêm nay.
Ngày hai mươi chín tháng mười một năm Kiến An thứ ba, sắc trời trở nên âm u.
Sau một đêm gió lạnh, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống. Tới buổi trưa, bông tuyết như lông ngỗng từ trên trời bay lả tả xuống mặt đất. Từ Châu đón đợt tuyết đầu mùa.
Trận tuyết rơi càng lúc càng lớn mãi cho tới giờ Sửu mới dừng.
Gió to cuốn bông tuyết bay khắp nơi khiến cho tầm nhìn của mọi người bị cản trở. Thời tiết thế này đúng là không thể tấn công Hạ Bì. Vì vậy mà Tào Tháo hạ lệnh tạm dừng tấn công một ngày, đợi sau khi tuyết ngừng rơi thì mới tấn công tiếp. Đồng thời y hạ lệnh cho các đội binh mã lui về phía sau mười dặm.
Trong quân doanh ở phía thành Nam, Tào Bằng, Tào Hồng, Cam Ninh nhân lúc rỗi rãi liền gọi Điển Mãn, Hứa Nghi tới trướng khai chiến. Một cái bàn được kê lên, trên đó trải một tấm thảm bằng da hươu trắng. Trên tấm da hiếu có đặt một bộ bài mạt chược bằng phỉ thúy.
Tào Hồng cười ha hả đánh ra một quân bài:
- Ván bài này lão tử thắng chắc rồi.
Điển Mãn đỏ mắt nói nhỏ:
Điển Mãn và Hứa Nghi đi theo sau. Hai người họ không quen với Trần Quần nhưng cũng nghe tới tên của y. Cả hai biết Trần Quần là cháu của Trần Quẫn nên cũng kính trọng.
Thoáng cái, đoàn người đã tới đại doanh đóng quân của Tào Hồng.
- Tào Tư Mã! Tướng quân cho mời.
Một tên lính mặc áo choàng đen chạy tới khom mình thi lễ.
- La Đức! Tướng quân có lệnh gì không?
- Thật ra cũng không phải chuyện lớn. Tư Không truyền lệnh cho chúng ta vây công nội thành cho nên tướng quân mời Tào Tư Mã tới bàn chuyện.
Tên vệ sĩ đó là người hầu cận của Tào Hồng.
Y là người Kỳ huyện, từng là tá điền của nhà họ Tào. Sau đó khi Tào Hồng khởi binh giúp Tào Tháo, La Đức liền đi theo Tào Hồng. Lúc trướng còn có rất nhiều hương dũng nhưng bây giờ cũng không còn mấy cho nên Tào Hồng rất coi trọng La Đức, có nhiều chuyện đều phân cho La Đức.
Quan hệ của Tào Bằng và La Đức cũng không tệ, nói ra thì cũng có qua lại.
Hắn gật đầu rồi nói với Trần Quần:
- Trường Văn! Trước tiên phiền huynh tới trướng của đệ nghỉ ngơi rồi dùng chút nước cháo, tắm nước nóng và thay y phục. Đợi đệ và Đô Hộ tướng quân bàn bạc xong sẽ tiến cử huynh. Với tài của Trường Văn nhất định sẽ được Tào Tư Không coi trọng.
Trần Quần nói ngay:
- Cháo nhớ cho thêm chút ngải cứu.
Ngải cứu mọc ở Vu Giang khu vực An Huy có vị thơm dùng để ăn được. Lá của nó có thể làm thuốc với công dụng làm ấm dạ dày, có thể trị bệnh tả và một số bệnh truyền nhiễm...
Vào những năm cuối của Đông Hán thứ rau này mọi người dùng để thêm vị.
Loại rau đó rất thông dụng ở Từ Châu, phần lớn là mọc bên bờ suối hoặc trên sườn núi. Bên ngoài thành Hạ Bì có thể thấy được khắp nơi.
Tào Bằng vỗ vai Trần Quần cười ha hả:
- Trường Văn! Ta thấy huynh không nên yêu cầu nhiều như vậy.
Trần Quần hừ hừ hai tiếng rồi cũng bật cười.
Tào Bằng để Cam Ninh dẫn Trần Quần vào trong trướng nghỉ ngơi còn mình cùng với hai người Điển Mãn, Hứa Nghi đi theo La Đức tới chỗ Tào Hồng.
Khu vực của Tào Hồng nằm ở trong cửa Đông của thành.
Khu vực này là chỗ ở của đám phú hộ trong thành Hạ Bì nên Tào Hồng chiếm một khu nhà cao cấp để ở.
Hai bên cánh cổng sơn son có cọc buộc ngựa và lính canh gác.
Khi Tào Bằng tới nơi thì thấy một nam tử trung niên béo mập từ trong ra đang cười cười như muốn nịnh nọt.
Nam tử trung niên thấy Tào Bằng vội vàng chào hỏi.
Có điều Tào Bằng không để ý tới đối phương nhìn sang hai người khỏe mạnh đi bên cạnh. Một trong hai người đó trên mặt có vết sẹo dường như hơi quen. Khi nam tử trung niên đi qua, hắn đột nhiên lên tiếng.
- Ngươi tên là gì?
Tào Bằng nhìn cái tên có sẹo trên mặt mà trầm giọng quát.
Một tên lính gác cửa cũng là bộ hạ của Tào Hồng liền vội vàng nói:
- Tào Tư Mã đang hỏi, các ngươi sao không trả lời? xem tại TruyenFull.vn
Thoáng nhìn thì tên môn đinh này cũng kiếm được rất nhiều nên một câu nói ra ngay thân phận và chức quan của Tào Bằng. Vốn y có ý tốt nhưng không ngờ lại khiến cho tên tráng hán kia giật mình ớn lạnh, cúi đầu xuống nhưng không dám mở miệng. Điều này càng khiến cho Tào Bằng cảm thấy nghi ngờ.