Tào Tặc

Chương 237 : Oan gia ngõ hẹp

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


- Dạ! Hạ nhân là Chu Diên...



- Ta không hỏi ngươi, ngươi câm miệng lại cho ta.



Tào Bằng trừng mắt khiến cho Chu Diên không dám lên tiếng.



Hiện giờ Tào Bằng không còn là Tào Bằng vừa mới ra khỏi Hứa Đô nữa.



Sau một năm tôi luyện, hắn đã đi khắp Đại Giang nam bắc (Hoài Nam, Giang Đông). Đặc biệt sau trận chiến Khúc Dương, mỗi cử động của Tào Bằng đều có một thứ khí thế giết người. Đó cũng không phải là phong thái giết một hai người là có được. Tào Bằng ở Khúc Dương đã giết lính Hạ Bì không tới một trăm thì cũng phải đến sáu, bảy chục. Cái thứ khí thế này người bình thường không thể chịu nổi.



- Hạ nhân...



Hán tử mặt sẹo mở miệng.



Có điều y còn chưa nói xong, Tào Bằng đã chỉ tay vào mặt y cười to.



- Ta nghĩ định để thêm một thời gian nữa rồi xử lý ngươi, không ngờ ngươi lại tự vác thân tới đây. Ngươi họ Chu có đúng không?



Chu Diên sững sờ hết nhìn Tào Bằng rồi lại nhìn hán tử sau lưng.



Có một câu nói: Không phải oan gia không gặp gỡ!



Một năm trước, Tào Bằng và Trần Quần tới Quảng Lăng nhậm chức, trên đường thuận tiện tới Hu Thai thăm thím của Bộ Chất rồi gặp phải người ở đó đang ép hỏi. Lúc đó, Tào Bằng đã ra tay dạy cho đối phương một bài học rồi dẫn thím của Bộ Chất và Bộ Loan rời khỏi Hu Thai. Chu Diên chính là biểu huynh của thím Bộ chất. Lúc đó, Chu Khiển là huynh của y cấu kết với Tống Quảng. Hiện giờ Tống Quảng đã chết trong tay Phan Chương, Chu Khiển cũng mất mạng dưới đao của Cam Ninh. Chu gia mất đi chỗ dựa liền định tìm tới dựa vào Tào Hồng.



Tào Bằng khoát tay:



- Bắt bọn chúng lại.



- Cái gì?



Tên môn đinh sửng sốt thì nghe La Đức quát:




Tên sở qua luôn chờ đợi cơ hội.



Đến tháng mười hai, tình cảnh của Lã Bố càng lúc càng nguy hiểm.



Lương thảo còn lại trong nội thành cũng không nhiều. Mấy nghìn người ăn tiêu hết hai nghìn hộc lương thảo, nhưng lương thảo còn chưa đến sáu nghìn hộc lương. Binh lính bình thường còn đỡ, nhưng đối với những gia đình nhà giàu trước nay chỉ ăn những món ngọc ngà sang quý, hiển nhiên số lương thực ấy không đủ. Nhất thời, người trong nội thành chìm trong nỗi hoảng sợ.



Tào Tháo chỉ vây thành mà không tấn công, khiến Lã Bố không có đất dụng võ.



Gã chỉ có thể sai người gia tăng phòng thủ thành, nghiêm cấm quân sĩ uống rượu.



Ngày mồng năm đầu tháng, Hầu Thành bị mất một con ngựa, sau lại tìm được trong thành. Con ngựa này cũng là một con Đại Uyên lương câu, đối với một kỵ tướng như Hầu Thành mà nói, ngựa tốt chẳng khác nào sinh mạng của hắn cả. Mất mà tìm lại được là chuyện rất đáng để vui mừng. Vì vậy, Hầu Thành liền mời tướng sĩ trong quân cùng ẩm yến, dâng cả rượu thịt mời Lã Bố. Thế nhưng, tâm tình của Lã Bố đang phiền não, vừa thấy Hầu Thành dâng rượu thịt tới liền giận tím mặt: "Lão tử đã hạ lệnh nghiêm cấm không được ẩm yến trong quân, người này lại dâng rượu thịt tới, là thành tâm hay có ác ý với ta đây?"



Lã Bố nổi giận là muốn giết người!



Vì vậy, gã lập tức sai người bắt Hầu Thành lại, chặt đầu ngay tại chỗ.



May là có bọn Ngụy Tục hết lời xin cho, mới có thể khiến Lã Bố giữ lại mạng cho Hầu Thành. Nhưng tội chết có thể tha, hình phạt vẫn phải có. Tám mươi trượng phạt là không thể tránh khỏi, đánh cho Hầu Thành oán hận không nguôi. Hắn vốn là không muốn chiến đấu tiếp, thế nhưng Lã Bố hung dữ, khiến hắn hết sức sợ hãi. Đến ban đêm, hắn tìm Ngụy Tục nói chuyện, hai người cùng trò chuyện một hồi, Hầu Thành phát hiện, bọn Ngụy Tục cũng không hề hài lòng với Lã Bố.



Ngụy Tục là người thân thích của Lã Bố, nhưng bất mãn là có nguyên do khác.



Y nghĩ Lã Bố chắc hẳn sẽ không vực dậy nổi:



-Lần này Tử Thiện trở về, ta thấy y luôn rầu rĩ, không vui.



Hai ngày trước, ta nói chuyện với y, mơ hồ cảm thấy y dường như rất oán hận Quân Hầu. Ngươi cũng biết Tử Thiện vẫn muốn kế thừa Quân Hầu, nhưng lại không phải là huyết mạch của Quân Hầu nên không thể làm được. Hiện nay, y làm việc bên cạnh Trần Cung, nhưng rõ ràng cũng không tận tâm cho lắm.



Hầu Thành ngẩn ra:



-Ngươi muốn nói là…