Tào Tặc
Chương 238 : Nhớ Phụng Tiên năm nào
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
-Chỉ bằng vào ngươi và ta, khó có thể thành sự được. Hiện nay Quân Hầu không để ý tới những chuyện thị phi trong thành phần nhiều đều là do có Trần Cung và Cao Thuận lo cho. Nhưng người mang tên Đức Tuần kia ngươi cũng biết là không dễ đối phó tí nào. Ta có một kế có thể giúp ta và ngươi lập được kỳ công. Vinh hoa phú quý ngày sau đều là một lúc này, chẳng hay ngươi có dám làm không?
Hầu Thành cúi đầu, trầm mặc không nói.
Lại nói tiếp, Hầu Thành là nguyên lão theo Lã Bố sớm nhất. Tám vị dũng tướng, tám vị dũng tướng… Trên thực tế, người theo Lã Bố lập nghiệp cũng không nhiều. Ban đầu là Hầu Thành, sau là Ngụy Tục, Tào Tính. Đến khi Đinh Nguyên về dưới trướng, mới có thêm Trương Liêu, Hác Manh và Tống Hiến. Về sau này, Lã Bố quy phục Đổng Trác, Thành Liêm cũng về dưới trướng gã. Sau Đổng Trác, Lã Bố liên tục chiến đấu ở các chiến trường Duyện Châu, nhờ thế mà thu hạ được bọn sơn tặc núi Thái Sơn, cũng chính là Tang Phách - Tang Tuyên Cao. Có thể nói, nguyên lão chân chính trong tám dũng tướng là ba người Hầu Thành, Ngụy Tục và Tào Tính…
Kể từ khi Đinh Nguyên tiến vào Lạc Dương, Cao Thuận mới nương nhờ vào Lã Bố.
Nói không có cảm tình với Lã Bố là giả, hắn gần như đã lớn lên bên Lã Bố, cùng xông trận giết địch, cùng nhau tạo dựng cơ nghiệp.
Muốn hắn làm phản…
-Không còn cách nào khác sao?
Hầu Thành do dự một chút, nhẹ giọng nói:
-Hay là ngươi và ta cùng trốn đi, tìm nơi nương tựa chỗ Tào Công?
Ngụy Tục hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi với ta trong tay chẳng có gì mà muốn tìm đến chỗ Tào Công sao? Làm sao có thể được Tào Công coi trọng đây?
Y thở dài nói:
-Tử Lương, ta biết ngươi không đành lòng làm hại Quân Hầu, ta cũng làm sao muốn phản ngài ấy. Nhưng tình thế hiện đã rõ ràng, Phụng Tiên chắc chắn thất bại. Nhìn gã hiện nay đâu còn cái phong thái như khi còn ở Tịnh Châu năm xưa nữa? Chỉ còn lại bản tính ngoan cố, cả ngày chỉ biết cùng đám đàn bà mua vui mà thôi. Có câu là "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt". Phụng Tiên nếu coi ngươi và ta là huynh đệ, thì hôm nay đã không đánh ngươi bốn mươi trượng như thế. Ta lại càng thân thiết với Phụng Tiên hơn ngươi, nhưng gã đã từng coi trọng ta chưa? Xông vào trận địa là ta, nhưng người thống lĩnh binh sĩ lâm trận lại là Cao Đức Tuần. Cho tới nay, ngươi và ta theo gã đánh đông dẹp bắc, vất vả gian khổ biết bao. Hôm nay, cái gì gã cũng có, nhưng ngươi với ta vẫn như trước, chẳng có chút tiếng tăm gì. Người ta nhắc đến tên của ngươi và ta đều chỉ nói: Bọn họ là đại tướng dưới trướng của Lã Bố. Đại trượn phu phải có công danh, nhưng ta thấy ngươi chẳng có đến nửa điểm hy vọng.
Hầu Thành vốn đã lay động, lại bị Ngụy Tục nói trúng tâm sự, càng trầm mặc không nói gì.
-Vậy ngươi bảo làm sao bây giờ?
-Ta sẽ đích thân liên lạc với Tử Thiện, để y ngăn cản Cao Thuận. Ngươi và ta cùng lĩnh binh đi chế trụ Trần Công Đài. Ta nghe nói Tào Công hận Trần Công Đài thấu xương, bắt được y đủ cho lễ yết kiến của ngươi và ta.
Hầu Thành cũng không vừa mắt Trần Cung.
Không chỉ bởi trước đây Trần Cung từng âm mưu phản loạn, mà bởi bản tính cao ngạo của y không thèm để mắt đến bọn Hầu Thành.
Trên thực tế, Trần Cung khi còn ở Hạ Bì luôn được tùy tiện hành động, là một nhân vật tách biệt với mọi người. Lã Bố dùng y rồi lại đề phòng y; Trần Cung giúp đỡ Lã Bố thế nhưng vẫn khinh thường gã. Tướng lĩnh dưới trướng Lã Bố, ngoài Trương Liêu ra, y còn thân cận với Cao Thuận nữa.
Hầu Thành cắn răng, nói:
-Đã như vậy thì theo ngươi nói đi.
Ngày thứ hai, Ngụy Tục lén tìm đến Lã Cát.
Quả không ngoài suy đoán của Ngụy Tục, sau khi y nói rõ ràng, Lã Cát vui vẻ đồng ý.
Ba người cùng tập trung ở nhà Hầu Thành bàn bạc một hồi, quyết định động thủ trong đêm, tránh đêm dài lắm mộng. Trần Cung giữ nhiệm vụ phòng thủ nội thành, thường ngày sẽ cư ngụ ở quan thự trong thành. Hạ Bì từng là vương đô, tuy rằng nhỏ nhưng nội thất bên trong vẫn được xây dựng chu toàn. Quy mô của nội thành tương tự với Hoàng thành. Do không có nha thính quan thự, Trần Cung thường ngày đều ở trong Tướng phủ nước Hạ Bì…
Cao Thuận coi sóc việc tuần du trong thành, nói cách khác chính là canh gác.
Còn Lã Bố, hầu hết thời gian đều ở trong Ôn Hầu phủ của gã, cũng chính là trong Vương thành của nước Hạ Bì khi xưa.
Đêm đó, Ngụy Tục và Hầu Thành dẫn bộ khúc của mình tập kết trong phủ Ngụy Tuc. Lã Cát không đến, nhiệm vụ của gã là ngăn cản Cao Thuận.
Mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, Hầu Thành và Ngụy Tục liền dẫn quân đi ra cửa hông, thẳng đến phủ Tướng quốc.
Đường phố trong nội thành rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở nặng nề cùng tiếng bước chân lộn xộn.
Con phố trong nội thành Hạ Bì tương tự đường chữ T. Nửa con đường thông tới Vương thành, một con đường lớn cắt ngang qua. Phủ Tướng quốc nằm ở phía đông nam nội thành, nhìn rất nổi bật. Khi xưa, nơi này là nha đường xử lý tất cả các công vụ của nước Hạ Bì. Tướng quốc cũng tương đương với thừa tướng của triều đình.
Gã lấy từ trong lòng ra một phong thư.
Dưới ánh trăng, trên phong thư đề mấy chữ nhỏ: Đề phòng Ngụy Tục, Hầu Thành!
Nếu không có phong thư này, tối nay rất có thể Ngụy Tục và Hầu Thành đã thành công rồi. Nhưng phong thư nay là người nào đưa tới? Có dụng ý gì?
Ngày hôm qua, Lã Bố vừa trở về nhà, lập tức đã bị chính thê là Nghiêm phu nhân của gã kéo vào trong phòng.
Nghiêm phu nhân trẻ tuổi hơn Lã Bố một chút. Nàng sinh ra đã xinh đẹp, mặc dù tuổi tác đã gần bốn mươi nhưng phong thái vẫn còn động lòng người.
Trong phòng còn có Tào Thị và Điêu Thuyền.
Tào phu nhân này không phải là họ hàng của Tào Tháo, mà là con gái của đại tướng Tào Báo dưới trướng hạ của Đào Khiêm, binh tào sứ Từ Châu trước đây.
Sau này, Lưu Bị chiếm được Từ Châu, Tào Báo thân là nguyên lão Từ Châu nhất định không quy phục Lưu Bị. Sau đó Lã Bố tới, Tào Báo liền gả nữ nhi cho gã. Tào phu nhân mới hai mươi tuổi, so với Điêu Thuyền nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng dung nhan của nàng cũng hoa nhường nguyệt thẹn, không kém Điêu Thuyền là bao…
-Quân Hầu, sáng nay Tú nhi ra ngoài thì phát hiện trên cửa hiên có cắm một cây đoản mâu, còn có phong thư này.
-A?
Nghiêm phu nhân đưa phong thư cho Lã Bố, đồng thời còn đưa cho gã xem một cây đoản mâu dài chừng sáu mươi cm.
Đoản mâu rất vừa tay, nặng chừng hơn mười cân, có thể thấy được người sử dụng đoản mâu nhất định là một dũng sĩ có cánh tay khỏe mạnh kinh người.
Lã Bố mở phong thư, không khỏi hít sâu một hơi.
Nghiêm phu nhân nói với gã:
-Có câu "Người không muốn đả thương hổ, nhưng hổ lại muốn hại người". Ngụy Tụy và Hầu Thành dù theo Ôn Hầu đã lâu nhưng vẫn phải đề phòng.
Lã Bố vốn có chút tin tưởng và nghe theo lời Nghiêm phu nhân.
Sau khi nghe xong những lời này, gã không khỏi nghi ngờ mấy phần. Vì vậy, gã mật lệnh cho Trần Cung và Cao Thuận giám sát Hầu Thành và Ngụy Tục. Nào ngờ đâu…
Lòng người, thực sự khó đoán!
Lã Bố ngồi trên lưng ngựa nhưng đầu óc hoàn toàn không còn tỉnh táo.
Bao nhiêu suy nghĩ cùng ùa đến liên tục, làm đầu óc gã hỗn loạn.
Nhớ năm xưa, gã dựa vào một thân võ nghệ cùng ba người Hầu Thành, Ngụy Tục và Tào Tính rong ruổi khắp Mạc Bắc, giết người dân tộc Tiên Ti, người Hung Nô cũng phải khiếp sợ.
Cũng chính vì như thế, gã mới được Đinh Nguyên tán thưởng, cho theo phục vụ.
Nhưng hiện tại…
-Quân Hầu!
Ngay khi Lã Bố đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe có người gọi gã.
Ngẩng đầu mới phát hiện bản thân đã vào trong vương thành. Gã xoay người xuống ngựa, cất bước đi đến phòng khác. Gã còn chưa kịp vào trong phòng khách đã thấy Kỳ Nhi hoảng hốt vội vàng từ bên trong chạy ra. Kỳ Nhi chạy đến trước mặt Lã Bố thì dừng lại, cúi đầu thi lễ.
-Quân Hầu, đoản mâu kia lại xuất hiện rồi.
-A?
Lã Bố nghe thấy thế, nhất thời cực kỳ hoảng sợ.