Tào Tặc
Chương 24 : Thiếu nữ nhà bên
Ngày đăng: 00:01 22/04/20
Tào Cấp không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đang chăm chú làm nguội. Vì vậy mà hắn lên tiếng, không nói thêm lời nào nữa. Tào Cấp không chú ý nhưng không có nghĩa là những người khác không lưu ý đến. Vương Mãnh và Đặng Tắc đều cảm thấy Tào Bằng không bình thường. Có điều đang ở bên cạnh Tào Cấp, Vương Mãnh không rời đi mà nói một tiếng lớn: "Đầu hổ, ngươi đi cùng xem sao."
"Dạ biết!"
Vương Mãi vội vã đáp một tiếng, bước nhanh đuổi theo sau. Hai người hầu như là một trước một sau cùng lao ra cổng chính, hướng ra bãi sông mà chạy.
"A Phúc, làm sao vậy? Giống như người mất hồn thế?"
Đặng Tắc nói: "Nghe hắn mới nói hình như đã đánh mất vật gì đó. Chắc không có gì phải lo lắng, có gì chốc nữa ta đi tìm cùng hắn."
Địa vị của Tào Bằng ở nhà càng ngày càng tăng lên. Nhưng về tuổi tác bên ngoài, trong mắt Đặng Tắc thì hắn vẫn là một hài tử. Tiểu tử vứt đồ bừa bãi hay quên cũng là điều bình thường. Vì thế Đặng Tắc cũng không vội vã đi ngay.
Nhưng Vương Mãnh không có cùng cái nhìn. Trong mắt hắn, Tào Bằng không phải tiểu tử bình thường. Hắn có rất nhiều điểm mà bạn bè cùng tuổi không thể so sánh được. Gan lớn, thận trọng, hiểu biết uyên bác, hơn nữa rất tỉnh táo. Cho dù là Tào bằng giết Thành Kỷ ở trấn Trung Dương, sau đó cũng chỉ có dáng điệu lãnh đạm. Hắn hoảng hốt như thế này, nhất định là có chuyện đại sự. Tuy rằng có Vương Mãi đi cùng, Vương Mãnh vẫn lo lắng.
"Thúc tôn, ngươi ở chỗ này trông nom, ta đi xem thế nào. Khí trời không tốt lắm, tuyết rơi nhiều như vậy cũng có thể xảy ra sự tình."
"Cũng tốt, làm phiền thế phụ."
Vương Mãnh đi ra lều, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Tuyết rơi ngày càng nhiều.
Vương Mãnh mặc áo bào vào, đi tới cửa chính, cất bước ra ngoài thì thấy một cái xe ngựa dừng ở ngoài cửa.
Một người đàn ông trung niên bước lên trước, thấy Vương Mãnh ngẩn ra, rồi lại chắp tay hỏi: "Xin hỏi chủ nhân của người có đánh mất đồ vật gì không?"
Đã đánh mất đồ! A Phúc vừa hoang mang lúc nãy, hình như là đã đánh mất đồ.
Vương Mãnh nhìn vị trung niên nghi ngờ: "Điều này… Xin hỏi, ngài là…"
"Là như thế này, ta là quản sự của Niết Dương Trương gia. Ngày hôm nay đi cùng tiểu thư qua sông có việc. Tại cây đào bãi sông đã nhặt được một túi da. Xung quanh đây cũng không có nhà khác, vậy chắc là có liên quan đến nhà này. Đó là lí do vì sao tiểu thư của kẻ hèn đến đây hỏi thăm thử xem. Đồng thời cũng có chút nghi vấn muốn thỉnh giáo chủ nhân. Mạo muội đến nhà, không biết là có tiện không?"
Người đàn ông trung niên nói chuyện rất mạch lạc. Trong ngôn ngữ khiến người ta cảm thấy hắn có giáo dục không tồi, nghe rất thoải mái dễ chịu.
Vương Mãnh quay đầu lại kêu: "Thúc tôn, người ra đây."
Đặng Tắc nghe được Vương Mãnh kêu, vội vàng chạy tới. Sau khi nghe Vương Mãnh giới thiệu, Đặng Tắc nghiêm nghị cung kính: "Thì ra là Trương gia tiểu thư, không đón tiếp từ xa, thứ tội, thứ tội!"
Lúc này, màn xe ngựa kéo lên, từ trên xe bước xuống một thiếu nữ. khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, thân cao bảy thước, thân thể nở nang, toát vẻ con nhà phú quý. Mái tóc đen nhánh rất thịnh hành thời cuối Đông Hán do các thê tử tướng quân sáng tạo ra. Nhưng có điều kiểu tóc không giống như vậy, có thể do thiếu nữ này có sáng tạo hơn.
Đầu nàng cài trâm lục tùng thạch, lông mày nhạt. Nàng mặc áo hoàng sắc, áo khoác màu trắng. Đây là khuê y, có thể nói là thượng phục. Quần áo thượng phục là loại thượng hảo hạng. Chỉ nhìn cách ăn mặc là biết rằng lai lịch của thiếu nữ không phải tầm thường.
Chỉ có điều màu da hơi tối… Cũng không phải tối! Nếu như dùng ngôn ngữ hiện đại diễn đạt thì chính là màu lúa mì. Một đôi mắt sáng, mũi cao thanh tú, cái miệng nhỏ anh đào khiến người ta có phần rung động.
Đặng Tắc vội vã thi lễ đón tiếp: "Không biết tiểu thư quang lâm, xin thứ tội cho."
"Vị tiên sinh này, tiểu nữ mạo muội đến quấy rầy trước, đã là sai. Tiên sinh hà tất khách sáo. Tiểu nữ hôm nay đến nhà là có chuyện xin thỉnh giáo."
"Xin mời vào bên trong!"
Vừa nói chuyện, Đặng Tắc vừa nghiêng ngời trách đường một chút. Thiếu nữ cũng không khách sáo, cất bước đi vào bên trong.
Vừa mới vào cửa, chợt nghe một âm thanh vang lên.
Nguyên lai là Tào Cấp đánh đao, bỏ vào nước. Một mùi khí tanh tưởi tràn ngập trong sân.
Thiếu nữ nhíu mày một cái, rồi mắt sáng lên, khẽ kêu "À" một tiếng.
Hóa ra là nàng phát hiện ra trong lán có hai thùng nước. Một cái lò, hai thùng nước hình như không hề bình thường. Hơn nữa, loại nước kia hình như cũng không phải loại nước lạnh trong dùng để tôi thép. Thiếu nữ không nén nổi nên dừng chân, rồi lại không ngờ thấy được Tào Cấp lấy miếng kim loại ra khỏi nước, nhưng không lập tức bỏ vào lò tiếp tục tôi luyện mà lại đem bỏ vào cái thùng nước kia… nguồn TruyenFull.vn
Nhưng trong cái thùng kia hình như có gì đó không phải là nước, mà là một loại chất lỏng đặc biệt. Qua chỗ khói xanh bốc ra, còn có một mùi vị kỳ lạ. Nói cách khác, hai cái bồn nước chuyên dụng không dùng như bình thường.
Thiếu nữ cũng gặp qua không ít thợ rèn. Nhưng kiểu ngâm nước tôi thép thế này, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy…
Không biết vì sao, trống ngực Tào Bằng đập mạnh. Cầm thú hả! Xem dáng dấp của nàng phỏng chừng cũng mười lắm mười sáu tuổi thôi, sao ta lại có thể…
Thế nhưng trước đây hắn lại không cảm thấy chính bản thân mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Có điều cô gái này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Ánh mắt kia, phong cách kia, còn có… Khốn kiếp thật, sao nữ tử thời ấy nhìn qua lại có thể như vậy chứ? Ta thực sự có cảm giác của mối tình đầu!
Mối tình đầu ở kiếp trước, thật đúng là thua! Thật không nghĩ tới…
Thiếu nữ trước mặt khiến cho trống ngực Tào Bằng đập liên hồi. Vừa rồi khi có tất cả mọi người, Tào Bằng hoàn toàn không để ý gì. Bây giờ chỉ còn lại có hai người, hắn mới phát hiện, kỳ thực Trương Uyển Trinh lớn lên sẽ rất xinh đẹp.
"Kìa Tào Công tử, có thể giải thích cho ta chứ?"
Trong ánh mắt của thiếu nữ có vẻ cầu khẩn, khiến Tào Bằng khó mà tự kiềm chế được.
Do dự một chút, hắn nhẹ giọng nói rằng: "Nói cho nàng cũng được, nhưng mà…"
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật."
Thiếu nữ nghiêm mặt nói: "Ta hiểu rõ. Việc này đối với công tử nhất định rất hệ trọng. Ta sẽ không nói cho bất kỳ ai khác. Nếu như ngươi không tin, chúng ta có thể ngoắc tay." Nói rồi nàng chìa ngón tay ngọc thon dài ra trước mặt Tào Bằng.
Tào Bằng chần chừ một chốc rồi chìa tay ra ngoắc. Đụng vào ngón tay thiếu nữ, trống ngực Tào Bằng càng nhanh hơn.
Khuôn mặt của Trương Uyển Trinh cũng có chút đỏ bừng, cúi đầu cùng Tào Bằng ngoắc tay, rồi không kìm nổi mà nói rằng: "Kỳ thực, chính ta cũng hiếu kỳ. Cái phong tương này cho ta cảm giác nhất định có tác dụng. Hơn nữa ta nghĩ bản vẽ hình như có chút thiếu hụt, chưa hoàn thiện."
"Hả?"
Tào Bằng cúi đầu. Đối với bản vẽ của mình, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rất rõ. Hắn chẳng qua chỉ dựa vào bức vẽ về nguyên mẫu ống bễ đầu tiên trong trí nhớ mà vẽ lại, nói thật là cũng không hoàn thiện được.
Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói:
"Uyển Trinh tiểu thư cũng thấy được, gia phụ là một người thợ rèn. Cho tới này, gia phụ đều muốn đúc ra được bảo đao thượng đẳng, đáng tiếc vẫn không thành công. Ta thấy gia phụ sốt ruột nên đã nghĩ giúp ngài. Về sau ta phát hiện, có thể tăng nhiệt độ ở trong lò. Ta nghĩ, nếu có thể thổi thêm không khí vào trong, có thể tăng nhiệt độ, biết đâu rèn ra được đao tốt?
Có một lần, ta xem một quyển sách, phía trên có một câu nói: Thiên địa chi gian, kỳ do thác dược hồ. Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất. (Khoảng trời đất giống như ống bễ thợ rèn. Trống không mà không hao kiệt; càng động, hơi càng ra.) Vì vậy, ta kết hợp đặc điểm này, thiết kế ra ống bễ này. Chỉ là như ngươi đã thấy, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn thiện. »
Những lời này từ trong "Lão Tử- Đạo Kinh"
Trương Uyển Trinh hiển nhiên là đã xem qua quyển sách, nhưng từ trong miệng Tào Bằng nói ra, khiến cho nàng có phần kinh ngạc vui mừng.
"Ta thật không nghĩ là Tào công tử chính là một hiếu tử!"
Trong mắt Trương Uyển Trinh lộ ra sự tán thưởng vô cùng.
Nàng vươn tay "Có thể cho tiểu nữ nhìn lại mẫu vẽ một lần nữa chứ?"
Đây có vẻ như là một chuyên gia! Tào Bằng lúc này đây không do dự, đưa bản vẽ cho Trương Uyển Trinh.
"Hihi, bản vẽ thật thú vị, cũng không biết là dùng vật gì để vẽ ra vậy?"
"Cái này…"
Tào Bằng lúc này không hề do dự, lấy trong cái túi da ra một cái bút than.
"Đây chính là bút than chính ta làm. Hà hà, thực ra rất đơn giản. Chỉ cần đem đốt thành than củi, tước hình dạng này là có thể sử dụng. Chỉ để thuận tiện cho việc vẽ phác thảo, bình thường cũng không dùng để làm gì. Thực ra, ta còn có một biện pháp rất tốt khác."
"Biện pháp gì?"
"Lấy lông ngỗng, cắt chỗ cứng cho nhọn, nhúng vào mực là có thể dùng."
"Thật vậy chăng?" Trương Uyển Trinh lộ ra vẻ hiếu kỳ, ánh mắt lấp lánh, khiến cho Tào Bằng lại đánh trống ngực lần thứ hai.
"Vậy chờ ta quay lại, nhất định sẽ thử xem."