Tào Tặc

Chương 25 : Lời thỉnh cầu của Hồng nương tử

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Vừa nói chuyện, Trương Uyển Trinh cầm lấy bút than, đi tớ bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm bản vẽ, hết trái rồi phải…



"Kỳ thực, trên đường đi ta cũng có chút ý tưởng. Nhưng mà lúc đó ta vẫn chưa xác định vật này cuối cùng là để làm gì. Vì vậy ta không xem xét kỹ. Ý nghĩ của công tử và sự suy đoán của ta tuy có chút không giống nhau, nhưng về cơ bản thì cũng tương đồng.



Công tử nhìn xem, hai bên ống đều có miệng bễ. Khi kéo ra thì bễ bên kia hút vào mang theo không khí. Cứ như vậy không khí được đưa vào trong lò. Đại khái quá trình diễn ra như vậy. Vấn đề này ta nghĩ cũng không quá khó nhưng cần phải thử xem. »



Nghe Trương Uyển Trinh nói, Tào Bằng không hiểu một câu nào. Thế nhưng chỉ thấy sự đam mê của nàng trên bức họa đồ, dường như rất có đạo lý.



Thực ra đây là một cái thông gió rất đơn giản nhưng được thiết kế rất thông minh. Người có suy nghĩ sắc bén thì xem một cái có thể thấy được dụng ý. Đương nhiên, cách sắp xếp cũng không phải không đạt được hiệu quả. Chỉ có điều cách sắp xếp này tốn rất nhiều phí tổn, hơn nữa thao tác hoạt động rất phức tạp. So với một cái thông gió bình thường thì cái này có vẻ hơi khoa trương.



Tào Bằng không để ý đến một câu khác của Trương Uyển Trinh là: ta và ngươi tuy rằng suy đoán không giống nhau, nhưng cơ bản là tương đồng. Nói cách khác, Trương Uyển Trinh suy nghĩ đúng cách dùng của cái ống bễ kia. Mà cách sử dụng này, về sau mới được Tào Bằng chú trọng.



"Nếu tìm người chế tạo thì đòi hỏi mất bao lâu?"



Trương Uyển Trinh suy nghĩ một chút: "Nếu công tử đã không muốn người khác biết vật này, hay tốt nhất là chính mình chế tạo, bằng không thì…"



"Tự mình chế tạo?"



Tào Bằng hơi bối rối. Hắn biết nghề mộc không hề đơn giản, hơn nữa trong nhà cũng không quen thuộc hiểu rõ.



Trương Uyển Trinh sao có thể không hiểu rõ khó khăn của Tào Bằng. Vì vậy liền cười nói: "Tào công tử, nếu như ngươi tin tiểu nữ thì để cho ta tới chế tạo cho."



"Ngươi?"



"Xem thường ta sao? Trong nhà ta có thợ thủ công chuyên biệt, rất trung thành. Ta để cho bọn họ tới chế tạo, ngươi không cần phải lo sợ bị tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, cũng cần Tào công tử ngươi tin tưởng tiểu nữ thì mới có thể làm."



Tào Bằng lúc này đây không chút phân vân. "Vậy ta xin nhờ ngươi! »



Người khác có thể không hiểu rõ ý đồ của hắn, sẽ nghĩ là hắn cất giấu gì, cũng không phải là điều tốt. Nếu Trương Uyển trinh đã mở lời, đã khiến Tào Bằng tôn trọng. Kỳ thức nếu nàng không lịch sự chờ sự đồng ý của Tào Bằng thì đã về nhà tự mình chế tạo ra một cái giống như bản vẽ rồi. Bây giờ nàng mở lời cũng đã nói lên rằng nàng cũng không có ý kiến khác gì với hắn.



Trên mặt Trương Uyển Trinh nở thêm nụ cười, cầm bản vẽ trong tay: "Ta có thể mang đi chứ?"



"Xin cứ tự nhiên!"



"Vậy ta về trước, nếu không cha ta sẽ nổi giận."



Vừa nói chuyện, nàng đem bản vẽ cất đi, quay bước hướng ra ngoài đại sảnh.Khi đi ra ngoài đại sảnh, Trương Uyển Trinh bỗng nhiên dừng bước lại, ngoảnh đầu lại cười hỏi: « Tào công tử, ta có thể nào thỉnh giáo ngươi thêm một việc đuợc chứ? »



Tào Bằng nói: "Chuyện gì?"



"Ngươi mỗi ngày trời chưa sáng là ra bãi sông phía sau tập võ, đúng không?"



"Làm sao nàng biết?"



"Hì hì, cha ta nói, ngươi mỗi ngày ở đó luyện bộ quyền pháp rất chú tâm! Tiểu nữ cũng muốn, không biết có thể bái công tử làm thầy được không?"



Tào Bằng nghe được, thoáng cái ngẩn cả người.
Về đến nhà, hắn đem dỡ than xuống. Vương Mãi dẫn ngựa vào chuồng. Tào Bằng đang muốn tìm Tào Cấp trao đổi về việc dự trữ lương lực, đang đi vào phòng khách, chợt nghe bên trong có tiếng cười vọng ra.



Có khách!



Nhưng lại là khách quen, Hồng Nương Tử. Sau khi trải qua sự việc với Mã Ngọc, Hồng nương tử rất gần gũi một nhà Tào Cấp. Người con gái này tuy rằng không có văn hóa gì, nhưng cũng là một người có con mắt tinh đời. Nàng nhìn ra được nhà Đặng Tắc tương lai về sau chắc chắn sẽ phát triển. Vì vậy Tào gia có chuyện gì thì nàng ta đều chạy qua giúp. Thường xuyên qua lại với nhau, Hồng nương tử đều hết sức tận tình giúp đỡ, cùng Trương thị và Tào Nam càng ngày càng thân thiết.



"À, tiểu lang quân đã về! »



Hồng nương tử thấy Tào Bằng trở về, lập tức niềm nở bắt chuyện.



"Đại huynh, đây thật là lỗi của ngươi. Trời lạnh như thế lại bắt tiểu lang đi ra ngoài chứ? Về sau có chuyện gì, người nói cho ta biết. Dù sao thì nhà ta cũng không có chuyện gì lớn khiến hắn phải đi. Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, xem nào, thật là vất vả…"



Hồng nương tử tươi cười khiến cho Tào Bằng lúng ta lúng túng.



Thi lễ xong, Tào Bằng đang nghĩ ngợi đến việc gọi Tào Cấp ra ngoài nói chuyện tình, lại nghe Trương thị nói: "Bằng nhi, ngươi ngồi xuống trước, ta có việc hỏi ngươi"



"Mẹ, có chuyện gì?"



"Ta nghe nói, sáng sớm mỗi ngày ngươi cùng đầu hổ trêu đùa hay đùa giỡn gì ở phía sau bãi sông à?"



Tào Bằng sửng sốt một chút. "Có chuyện gì hay sao?"



"Có đúng là tập võ hay không?"



"A, đúng!"



Chuyện này không thể gạt được. Tào Bằng cũng không có ý muốn giấu diếm. Nhưng có điều hắn không nói cho bất cứ ai biết là hắn dạy Vương Mãi luyện quyền. Cho nên cả Tào Cấp và Trương thị đều tưởng rằng Tào Bằng đi theo Vương Mãi tập võ.



Ngược lại, Vương Mãnh có thể cảm thấy được một phần câu chuyện tình. Nhưng mà Vương Mãi không nói, hắn cũng sẽ không xen vào… Hắn mơ hồ cảm nhận được, sau khi Vương Mãi và Tào Bằng cùng nhau tập võ thì tiến bộ hết sức nhanh chóng. Tự bản thân Vương Mãnh hiểu rõ tình hình. Hắn dạy cho Vương Mãi vài thứ kia, không thể đạt được hiệu quả như vậy. Chắc là do Tào Bằng chỉ vẽ? Nghe tới có vẻ rất vô lý, nhưng Vương Mãnh cũng không cảm thấy kinh ngạc. Ban đầu muốn Tào Bằn theo học phương sĩ. Nói không chừng vị phương sĩ kia đại thần thông, dạy cho Tào Bằng tiên gia diệu pháp?



Trương thị cười nói: "Bằng nhi, là như vậy. Nhà chúng ta đến Đặng thôn mấy ngày nay, nhà Hồng thẩm cũng giúp đỡ không ít. Hồng thẩm có một người con trai, tên Đặng Phạm, hẳn là ngươi có gặp qua, tuổi tác cũng xấp xỉ cùng ngươi. Hồng thẩm tới tìm ta, muốn cho Đặng Phạm tập võ cùng hai ngươi."



Hồng nương tự nở nụ cười xấu hổ, trên mặt dường như có phần ngại.



"Tiểu lang quân, ta cũng biết như vậy có chút mạo muội. Chỉ là tiểu tử nhà ta thấy tuổi tác đã lớn, cả ngày chơi bời lêu lổng, gây chuyện khắp nơi. Bảo hắn học nghề cùng cha hắn, hắn không muốn, nói là không có tiền đồ. Bảo hắn đi đọc sách, cũng không có bản lĩnh. Ta nghe nói hai vị tiểu lang quân đều có bản lĩnh tốt, nghĩ muốn cho theo các người học hỏi. Trong thời buổi loạn lạc có thể học quyền cước, nói không chừng còn có thể nên thân…"



Tào Bằng ngây ngẩn cả người! "Chuyện này, cần phải hỏi ý kiến Vương bá phụ thử xem."



Tào Cấp nói: "Vương bá nói, xem ý của ngươi. Nếu ý ngươi bằng lòng thì hắn không có ý kiến. Bằng nhi, Hồng thẩm đã từng giúp chúng ta đại ân trước đây khi chúng ta gặp khó khăn, tỷ tỷ ngươi mệt cũng do thẩm chăm sóc, ngươi cũng thấy mà."



Chết tiệt! Cái này gọi là hỏi ý kiến của ta? Lão đầu ngươi đã nói như vậy, ta còn có thể làm sao bây giờ?



Tào Bằng thật ra có biết Đặng Phạm, nhưng có có ấn tượng gì. Vì vậy suy nghĩ một chút, hắn nói với Hồng nương tử. "Thẩm, nếu như Đặng ca muốn, vậy hãy qua đây đi!"



Trên mặt Hồng nương tử đang tươi cười, tức khắc càng tươi hơn.