Tào Tặc

Chương 26 : Quyền danh thái cực

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Đặng Phạm mười bốn tuổi, lớn hơn Tào Bằng một tuổi.



Chồng của Hồng Nương Tử - Đặng Cự Nghiệp đã quá tuổi tứ tuần, là một thợ thủ công trung thực. Ông xuất thân bần hàn, cha mẹ mất sớm nên trở thành cô nhi, từ nhỏ đã theo học một thợ thủ công từ Giao Chỉ (Việt Nam) tới, từ đó về sau lấy nghề này để kiếm sống. Cho đến khi gần ba mươi tuổi mới lập gia thất, kết duyên vợ chồng với Hồng Nương Tử và có con trai tên là Đặng Phạm.



Tay nghề của Đặng Cự Nghiệp rất giỏi, mọi người ở tám thôn trong phạm vi mười dặm xung quanh đều tới thuê ông làm. Cuộc sống không quá dư dả nhưng cũng tạm ổn.



Chỉ là cậu con trai Đặng Phạm luôn khiến ông không thể yên tâm.



Không những không muốn nối nghiệp ông mà cả ngày còn lêu lổng chơi bời, ra ngoài đánh lộn với mọi người.



Đặng Cự Nghiệp vì điều này mà đau đầu lo nghĩ.



Đặng Phạm không để đầu óc vào nghề này, muốn nó học làm thợ thủ công là điều không tưởng. Đành phải để mặc nó tự quyết định, chỉ cần nó không đánh lộn, chơi bời là may lắm rồi.



"Cái gì? Bảo ta học võ với cái giống bệnh hoạn đó á?"



Hồng Nương Tử nhận được cái gật đầu của Tào Bằng bèn vui mừng hớn hở trở về nhà thông báo với chồng.



Hai vợ chồng rất vui, đến khi ăn cơm tối liền nói chuyện này với Đặng Phạm. Cứ tưởng nó sẽ mừng rỡ, nào ngờ nó lại nhảy dựng lên.



"Cha, mẹ, con chỉ cần một ngón tay đã đánh chết được tên đó, bảo con học võ với hắn, đúng là nực cười!"



"Đồ hỗn xược!"



Đặng Cự Nghiệp đột nhiên nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào Đặng Phạm chửi mắng: "Bảo ngươi theo học võ, không phải là để ngươi đi đánh lộn. Tào công tử là người thế nào? Đến cả huyện lệnh cũng xưng huynh đệ với hắn, ngươi có tư cách gì mà kén chọn? Ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi là muốn tốt cho ngươi… từ ngày mai trở đi, mày hãy sống trung thực cho ta, Tào công tử nói gì, ngươi hãy làm như thế. Nếu ngươi dám trái lời, ta sẽ đánh gãy chân."



"Con không đi!"



Đặng Phạm rướn cổ lên, lớn tiếng từ chối thẳng thừng.



"Cái giống bệnh hoạn đó có bản lĩnh gì? Con theo hắn ta, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?"



Bốp!



Đặng Phạm chưa nói hết câu, Hồng Nương Tử bỗng đứng lên, dang tay đánh vào mặt nó.



"Mẹ, mẹ…"



Hồng Nương Tử tức run người, cắn răng nói: "Sao con lại có thể không nghe lời như thế?"



"Mẹ, con…"



"Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Khi cha lớn bằng con đã có thể nuôi sống bản thân, nhưng con thì sao? Trước đây con hỗn láo, mẹ không quản con là vì mẹ không biết nên quản lý con như thế nào. Thế nhưng giờ đã khác, Tào công tử không phải là người bình thường, tương lai chắc chắn làm nên chuyện lớn. Mẹ không mong con đi học được bản lĩnh gì, chỉ hy vọng con có thể theo Tào công tử, nói không chừng tương lai có thể gây dựng được sự nghiệp… Con trai, hôm nay mẹ nói rõ những điều này với con. Con phải đi… con muốn học võ hay không, mẹ không quan tâm. Mẹ chỉ muốn con theo Tào công tử, đừng lêu lổng nữa, để mẹ có thể yên lòng."



Đặng Phạm thấy Hồng Nương Tử thật sự giận dữ thì cũng thấy sợ hãi.



Nó ngây người ra, vốn bản tính hiếu thuận, nó vội quỳ trước mặt mẹ, "mẹ, đừng giận nữa, con nghe lời mẹ, ngày mai con đi tìm tên họ Tào đó, vẫn không được sao?"



"Là Tào công tử!"



"Đúng, Tào công tử."



Trong lòng thầm rủa: Ngày mai ta đi tìm tên họ Tào đó, đánh cho một trận, để hắn nghe lời ta.



Đến khi mẹ hỏi, ta sẽ nói ta đi rồi… nếu tên họ Tào dám tìm ta gây phiền phức, ta sẽ không tha cho hắn.



Ý đã quyết, Đặng Phạm thấy nhẹ nhõm hơn.



Thấy con trai đồng ý gật đầu, Hồng Nương Tử và Đặng Cự Nghiệp coi như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.



Hai vợ chồng đều coi trọng Tào gia, biết Tào gia chắc chắn gây dựng được nghiệp lớn. Đạo lý lớn thì họ không hiểu lắm nhưng họ biết, theo người nào thì sẽ học ra thế đó! Đi theo Tào Bằng, ít nhất còn tốt hơn chơi bời lêu lổng. Cả hai vợ chồng không giấu được vẻ hân hoan.



Một đêm bình yên, ngày hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài đang lạnh lẽo….



Tào Bằng và Vương Mãi cùng nhau chạy tới bờ sông.



Như thường lệ, họ bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể trước.




Được rồi, ngươi đi đi.



A Phúc nói giúp ngươi che giấu thì nhất định sẽ không nuốt lời…"



Đâu ngờ, Đặng Phạm hổn hển đứng dậy.



Thậm chí không thèm để ý tới việc mặc áo, hắn đi khập khiễng tới trước mặt Tào Bằng.



"Tào công tử, ta học võ với ngươi."



Tào Bằng cũng bị giật mình, vội lùi lại phía sau một bước, tiện tay nắm lấy cổ tay Trương Uyển Trinh, kéo cô bé ra phía sau mình để bảo vệ.



"Ngươi muốn làm gì đó?"



Đặng Phạm nói vẻ thành khẩn: "Tào công tử, ta là kẻ xấc xược, lời ta nói ban nãy, công tử đừng để bụng…



Ta, ta muốn học võ với công tử, vất vả thế nào ta cũng kiên trì. Công tử đừng đuổi ta đi, nếu để mẹ ta biết, chắc chắn rất đau lòng."



"Lúc nãy chẳng phải ngươi nói, cú đánh của ta mềm yếu, không muốn học sao?"



"Ta, ta, ta…"



Khuôn mặt Đặng Phạm đỏ bừng bừng, không biết nên nói gì.



Trương Uyển Trinh nép sát sau lưng Tào Bằng, hơi thở mạnh mẽ nam tính tỏa ra, xông thẳng vào mũi khiến trái tim cô cũng đập loạn.



"Tào công tử, không biết không có tội, huynh hãy tha thứ cho hắn đi."



Nàng cất giọng khe khẽ.



Chỉ là hai người ép quá sát, hơi thở trong miệng trong mũi cô lướt trên cổ Tào Bằng khiến hắn không khỏi toát lạnh.



"ừ… được, ngươi hãy đứng dậy đi đã, mặc áo vào."



Sau này mỗi sáng dậy trước giờ Mão rồi chạy chậm tới đây… nhớ rằng, chạy chậm thôi. Giờ mão sẽ tập trung ở đây, quá giờ ta sẽ không đợi đâu."



Đặng Phạm vui mừng, gật đầu lia lịa.



"Yên tâm, ta chắc chắn không tới muộn."



Lúc này Đặng Phạm đã nhìn rõ Trương Uyển Trinh đứng sau bạn Tào Bằng, sắc mặt chợt tỏ ra kỳ lạ.



"Sao thế?"



"À… không sao!"



Đặng Phạm hình như không biết nên mở lời thế nào, vì thế chỉ cúi đầu.



Tào Bằng cũng không để ý, quay ra nói với Vương Mãi: "Đầu hổ ca, huynh hãy dậy hắn ấy một số kỹ năng cơ bản đi."



"Được!"



Vương Mãi đồng ý, bước lên kéo tay Đặng Phạm.



Đặng Phạm quay người, đi theo Vương Mãi…



"Trương cô nương, mạo muội hỏi một câu, cái bễ đó làm thế nào rồi?"



"Hi hi, muội biết huynh sẽ hỏi cái này mà. Yên tâm đi, cái đó thực ra không khó làm, hôm qua muội đã làm xong rồi.



Ban nãy muội đã mang cái bễ đó tới nhà huynh, không ngờ huynh chạy đi luyện võ sớm thế.



Tào thúc phụ bảo huynh về, nói xem cái bễ đó rốt cuộc lắp thế nào. Hi hi, vì thế muội tới đây, đúng lúc thấy huynh đánh võ… đúng rồi, quyền thuật đó gọi là gì? Muội càng ngày càng hứng thú với quyền thuật rồi đó."



Tào Bằng nghĩ giây lát rồi khẽ nói: "Thái cực từ vô cực sinh ra động tĩnh chi cơ âm dương chi mẫu là cơ cấu của động và tĩnh, là xuất phát của âm và dương!"