Tào Tặc

Chương 27 : Bách luyện cương đao

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


"Thái cực?"



Trương Uyển Trinh gật đầu lia lịa, "vô cực mà lại thái cực, rất ăn khớp với quyền thuật của huynh. Có điều, quyền thuật này huynh học từ đâu?"



"Cái này…" Tào Bằng do dự, cố gắng giải thích: "Đây là quyền thuật mà một vân du phương sỹ dạy cho ta từ lâu lắm rồi. Từ khi nhà ta sống ở thị trấn Trung Dương, vị vân du phương sỹ đó nghỉ chân ở trấn Trung Dương… ồ, đầu hổ ca cũng biết chuyện này."



Cùng một lời nói dối, có thể giấu được Vương Mãi, giấu được Vương Mãnh, nhưng không biết có qua nổi mắt của Trương Uyển Trinh không.



"Lại có người kỳ lạ vậy sao?"



"Đúng thế, đầu hổ ca giờ vẫn hối hận, khi đó không bái sư học võ đấy."



Trương Uyển Trinh không nghi ngờ, chỉ là gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.



Thời này, Phương sỹ có khi cũng là từ thay thế cho "thần tiên". Nếu phương sỹ đó là người đại năng, dạy cho Tào Bằng bản lĩnh này cũng không có gì lạ.



"Đi thôi, chúng ta đi về lắp cái bễ thổi gió đó."



"Tào công tử…"



"Ấy, gọi ta A Phúc là được rồi, đừng công tử công tử, ta đâu được coi là công tử gì?"



Trương Uyển Trinh cười tít mắt, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.



"Vậy được, muội gọi huynh là A Phúc, huynh cũng đừng kêu muội là cô nương cô nương nữa, gọi muội là Nguyệt Anh được rồi."



"Nguyệt Anh?"



"Phải, Nguyệt Anh là tên hồi nhỏ của muội, khi còn nhỏ vì muội gày còm ốm yếu nên cha còn gọi là A Xú. Sau này lớn lên, cha thấy cái tên A Xú không hay liền gọi là Nguyệt Anh. Uyển Trinh cũng là tên của muội nhưng không hay dùng, vì thế gọi Nguyệt Anh là được."



Cuối đời Đông Hán, tên người là tên đơn mới được coi là cao quý.



Ngoài tên ra còn có tự. Ngoài ra còn có rất nhiều tên lúc nhỏ, tên mụ, tên hiệu…



Ví dụ như Tào Tháo, tự là Mãnh Đức, tên hồi nhỏ là Cát Lợi, còn gọi là A Mãn.



Tào Bằng tò mò hỏi: "Thế tên muội là?"



"Tên đơn của muội là một chữ "Thạc", nhưng cũng không hay dùng.



Trương Thạc?



Đó là cái tên rất giống con trai.



Tào Bằng cảm thấy cái tên Nguyệt Anh dường như quen tai hơn. Trương Nguyệt Anh… một cái tên khá phổ biến, hậu thế rất thường gặp.



Vì thế Tào Bằng cũng không nghĩ nhiều, cười cười nói nói với Trương Uyển Trinh suốt chặng đường đi về nhà.



Cái bễ thổi gió Trương Uyển Trinh làm được đặt ở ngoài lều gỗ. Rất đẹp và công phu. Tào Cấp và Vương Mãnh đang quỳ ở bên, tò mò ngó nghiêng, thấy hai người trở về, Tào Cập lập tức đứng dậy hỏi: "Bằng nhi, cái này dùng thế nào?"



"Giống cái bễ lò, dỡ cái bễ lò ra, thay bằng bễ thổi gió là được."



"Hóa ra thế."



Tào Cập chợt hiểu ra, vội vẫy gọi Vương Mãnh tới giúp. Khi lắp bễ lò, vốn không cố định chặt để tiện tháo dỡ. Vì thế hai người nhanh chóng dỡ được bễ lò ra, rồi lại thoăn thoắt lắp cái bễ thổi gió vào. Sau đó đứng cạnh lò nung sắt, Tào Cập quay đầu nhìn Tào Bằng, "Bằng nhi, lắp xong rồi… cách dùng giống với bễ lò chứ? Nếu không chúng ta thử trước đã?"



"Đương nhiên phải thử đã."



Tào Bằng gật đầu, đi tới giúp Tào Cập mở cửa lò.



Trương Uyển Trinh đứng bên ngoài lều gỗ, nét mặt cực kỳ hưng phấn.



Lò nung sắt dần tăng nhiệt, Tào Cập ra hiệu cho Vương Mãnh kéo thanh đẩy bễ thổi gió. Vương Mãnh cong lưng, thử kéo thanh, trong lòng thầm nhủ: "Cái này không nhẹ đâu."




Quyền thuật này đối với Trương Uyển Trinh mà nói cũng dễ lý giải nhất.



Chỉ là mỗi lần truyền thụ quyền thuật đều không tránh khỏi trạng thái da thịt chạm vào nhau, cơ thể tiếp xúc.



Trong lòng Tào Bằng ngày càng có cảm giác kỳ lạ.



Lúc đầu Vương Mãi nói chuyện của Trương Uyển Trinh và Hoàng Xạ, hắn còn cố ra vẻ không để ý. Tuy nhiên khi đối diện với Trương Uyển Trinh, trong lòng….



Đã nhiều lần, hắn muốn dò hỏi, nhưng cứ nghẹn lại không biết mở lời thế nào.



Thời gian ngày càng dài, trong lòng hắn càng khó chịu.



Lẽ nào, mình đã yêu nàng?



Ngày hai chín tháng chạp, Trương Uyển Trinh không tới học võ.



Tào Bằng cả buổi thất thểu, chỉ dạy một chút cho Đặng Phạm, sau đó liền quay về nhà nghỉ ngơi.



"Đầu hổ, bộ dạng hôm nay của A Phúc có vẻ không ổn lắm!"



Vương Mãi rụt tay lại, thở dài nói: "Đâu chỉ hôm nay, mấy ngày vừa qua đều có gì đó không ổn.



Mà chuyện ta bảo đệ dò hỏi, đệ đã hỏi được chưa? Trương cô nương có phải đúng là quan hệ thân thích với nhà họ Hoàng không?"



"Không, tuyệt đối không có!"



Đặng Phạm xua tay liên tục, "cái khác đệ không được chứ chút việc này không khó với đệ. Giang Hạ Hoàng thị, đó là gia tộc nổi tiếng ở Kinh Châu, không hề thua kém nhà họ Khoái ở Tương Dương. Nhà họ Trương mặc dù có danh vọng ở quận Nam Dương, nhưng ở Kinh Châu không thể sánh được với Hoàng thị. Hai nhà trước đây cũng chẳng có quan hệ gì, đệ dám khẳng định, nhà họ Trương và họ Hoàng không phải là thân thích… có điều chuyện của Trương Uyển Trinh, đệ lại chưa dò hỏi được.



Đệ đã hỏi mấy huynh đệ khá hiểu biết về Niết Dương, hình như đều chưa từng nghe nói đến Trương Uyển Trinh.



Đoán chừng… cũng là quan hệ nhánh của họ Trương. Trương cô nương nhìn khá được, nếu không có Hoàng Xạ thì cũng rất hợp với A Phúc.



"Đệ không được nói điều này trước mặt A Phúc, nếu không nói không chừng hắn sẽ phát điên lên.



À, đệ tiếp tục dò hỏi chuyện của Trương Uyển Trinh đi. Thực sự không được, đợi sau tết đệ đi Niết Dương một chuyến? Dù sao ta hơi lo lắng."



Hai tên tiểu tử tuổi mới lớn thầm thì rất lâu.



Còn Tào Bằng trở về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Vương Mãnh cầm một cái xẻng đứng đối diện với Tào Cấp.



"Lão Tào, ta ra tay đây!"



"Lão Vương, huynh làm đi…"



Tào Cấp ôm một con dao sắt, vẻ mặt rất hứng khởi.



"Cha, hai người…"



Tào Bằng ngây người, không đợi hắn mở miệng đã thấy Vương Mãnh hét lớn, nhấc chân tiến lên trước, chân hạ xuống, tiếng hét cất lên, cùng với bước chân của ông, chiếc xẻng trong tay lắc lư, đập mạnh về phía Tào Cấp.



Tào Cấp không hoảng loạn, né người tránh.



Một tia sáng sắc lạnh chém xuống, Tào Cấp hạ đao xuống, mắt đang nhìn vào chiếc xẻng sắt.



Thanh gỗ to dày đó bị chém đứt đoạn…



"Đao tốt lắm!"



Vương Mãnh kêu lớn, khuôn mặt Tào Cấp cũng tràn đầy hứng khởi.



Tào Bằng đứng ở cửa, ngờ vực hỏi: "Cha, Vương bá bá, hai người đang làm gì đó?"