Tào Tặc

Chương 28 : Tương Dương hào môn

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Có điều thước ở đây là chỉ thước đời Hán, nói cách khác là bằng 160 cm, thân đao dài hai thước, phía cuối còn có hình long tước.



Trên đao còn khắc câu: Tháng bảy năm Diên Hi thứ hai đã rèn Can Luyện đại dao mừng thái úy Hoàng Quỳnh.



"Hoàng Quỳnh là ai?"



Tào Bằng nhìn Vương Mãnh một cách ngờ vực, rồi lại ngó sang Tào Cấp.



"À, Hoàng Quỳnh chính là Hoàng Thế Anh, xuất thân từ Giang Hạ Hoàng Thị. Thời Thuận đế đã từng là thượng thư lệnh, sau đó còn giữ chức thái thường. Năm Diên Hi Nguyên, từng vì nhật thực mà bị bãi quan, cùng năm đó lại được phục chức làm đại tư nông. Năm Diên Hi thứ hai, ông ta lại được thăng làm thái úy, sau khi chết được phong tặng Xa Kỵ tướng quân.



Đao này được rèn vào năm Diên Hi thứ hai khi Giang Hạ Hoàng Thị chúc mừng Hoàng Quỳnh được phục chức thái úy. Tổng cộng hai mươi chiếc, ngoài ba chiếc Hoàng Thị lưu giữ, có thể chỉ còn lại duy nhất chiếc này… Loáng cái, đã mười hai năm trôi qua rồi."



"Vương bá bá nhận ra chiếc đao này sao?"



Vương Mãnh gật đầu, "khi đó đại tướng quân từng dùng đao này chinh phạt quận Nam Dương. Sau đó đại tướng quân chết ở trận mạc, đao này cũng thất lạc theo đó, không rõ tung tích."



Đại tướng quân mà Vương Mãnh nói là đại tướng quân Trương Man Thành quận Nam Dương trong khởi nghĩa Thái bình khi đó.



"Nếu không phải đại tướng quân nói cho ta, ta đâu biết nhiều chuyện như vậy?"



Tào Bằng chợt hiểu ra, "vậy sao nó lại ở đây?"



Tào Cấp cười nói: "Cái này phải cảm ơn anh rể con. Nếu không phải nó mang những binh khí hỏng trong kho này về cho ta sửa thì cũng không phát hiện ra nó. Trương… sau khi chết, đao này có thể đã bị quan phủ thu giữ. Chỉ là không ai biết rõ lai lịch của nó nên tiện tay vứt trong kho. Hai ngày trước khi ta cùng Vương bá bá sửa những binh khí đó, vô tình tìm ra đao này… được giữ khá cẩn thận."



Việc này hình như cũng không có gì lạ.



Sau khởi nghĩa Khăn Vàng, thường là khi cuộc chiến vừa kết thúc, chiến lợi phẩm còn chưa kịp kiểm đếm thì quân địch lại tấn công lại. Hầu như không một thôn trấn thành phố nào của quận Nam Dương không bị phiến quân và quan quân tranh đoạt. Về sau, họ kiên quyết ném những vũ khí chưa kịp đếm vào trong kho, cũng không ai đi kiểm đếm. Sau khi loạn Khăn Vàng lắng xuống thì lại rơi vào loạn Đổng Trác; Sau này chư hầu chinh phạt ngày càng ác liệt, với những quân nhu chất đống trong kho vũ khí, rất nhiều cái sau đó đã thành sắt vụn. Nếu sửa chữa thì chi phí sẽ không nhỏ, chi bằng mua cái mới… Tiếp sau đó, chiến sự Kinh Châu lắng xuống, quân nhu trong kho vũ khí càng không được ai để ý tới, thậm chí không ai thèm kiểm đếm. xem tại TruyenFull.vn



Nếu không phải Khoái Chính đột nhiên muốn thanh lý kho vũ khí, có thể long tước đại đao này cũng không được phát hiện.



Nhiều năm trôi qua, những quân nhu có bị hoen rỉ này đã không còn tác dụng, đương nhiên sẽ bị xử lý, hoặc cho vào lò nung lại, hoặc vứt đi…



"Chiếc long tước này rất tốt, hóa ra chính là một bảo đao. Cha cháu đã sửa lại, sắc hơn trước rất nhiều… ta đã bàn bạc với cha cháu, sẽ giao long tước này cho cháu sử dụng."



"Để cho cháu dùng sao?"



Tào Bằng nhìn long tước đại đao đang dựng thẳng đứng, vượt quá cả lông mày hắn mà cười gượng.



"Vương bá bá, bá xem cháu hiện giờ thế này, liệu bê được không? Nó dựng đứng lên đã sắp cao quá đầu cháu, cháu sử dụng thế nào được? Ngoài ra, trọng lượng của nó, kể cả cháu có thể múa may, có lẽ cũng không còn sức, tới khi đó đành phải mở mắt đợi bị giết. Hay là để Đầu Hổ ca dùng đi, huynh ấy có sức khỏe, cơ thể cũng phát triển nhanh, chắc sang năm sau là có thể cầm nó để giết địch rồi."



Vương Mãnh nhìn chiều dài của long tước, lại nhìn sang Tào Bằng, cũng chỉ gật đầu tỏ ý tán đồng. thực ra trong lòng ông đương nhiên hy vọng Vương Mãi có cơ hội dùng binh khí này. Chiếc đao này nói cho cùng do Tào Cấp sửa nên ông cũng không tiện nói ra. Tào Bằng đã tự động nhường, ông cũng không khách khí nữa.



"Nếu thế, bác thay mặt đầu hổ cảm ơn cháu nhiều!"



"Bá phụ quá khách khí, mặc dù chúng ta không phải là người một nhà nhưng còn hơn thế. Đầu hổ ca giống như huynh trưởng của cháu, đưa ai dùng cũng thế."



"Nói đúng lắm, nói đúng lắm!"



Tào Cấp cũng cười khà khà bên cạnh: "Bằng nhi đừng buồn, đợi con cao hơn, cha sẽ làm một cái đao tốt cho con."



Tào Bằng bật cười lớn: "Nếu thế thì phiền cha rồi!"



Hắn không hề sốt ruột, với cơ thể hiện tại của hắn, cầm cái đao này chắc cũng bị người ta chém mất. Hơn nữa, Tào Bằng còn chưa vội thể hiện tài nghệ. Có một số kỹ thuật, dù hiện giờ nói cho Tào Cấp cũng chưa chắc có hiệu quả lập tức. Nói cho cùng Tào Cấp đa phần làm nông cụ mấy năm nay, trong chuyện rèn binh khí, tay nghề của ông còn phải nâng cao nữa.




"Thúc thúc, việc cháu nhờ thúc, mong thúc đừng quên… nếu không khi thúc đến nhà cháu, cháu sẽ không mời thúc rượu nữa."



Trương Trọng Cảnh cười lớn: "Không quên đâu, không quên đâu, ngày mai ta sẽ qua sông, chẩn trị cho hắn."



Cô nương cười tươi như hoa, gật đầu nhè nhẹ.



"Vậy thúc đừng quên…"



"Yên tâm đi. Sẽ không quên."



"Thúc phụ, Nguyệt Anh xin cáo từ."



Cô nương đó nói rồi leo lên xe ngựa.



"Hoàng Xạ, hãy nhớ chuyện ngươi đã hứa với ta."



"Nhớ chứ, đương nhiên cháu nhớ."



Vị tướng quân trẻ tuổi mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.



Cô nương đó lúc này đã yên tâm, cúi đầu đi vào trong xe…



Bên kia, người đàn ông cũng lên xe, một lần nữa cáo biệt Trương Trọng Cảnh.



Vị tướng quân vẫy tay, gọi một cận vệ đến cạnh, "trên đường phải cẩn thận hơn, đừng làm lỡ thời gian, sớm đưa bá phụ về nhà."



"Vâng!"



Tên cận vệ đó leo lên ngựa, hô một tiếng, xe ngựa từ từ di chuyển.



Đoàn kị binh lập tức chia làm hai đội, một trước một sau bảo vệ cho xe ngựa rời đi.



Vị tướng quân thở dài, đột nhiên tiến đến trước mặt Trương Trọng Cảnh, "thế thúc, khi cháu tới, chủ công từng dặn, nói mời thế thúc mau chóng đi một chuyến tới Tương dương. Phu nhân gần đây sức khỏe không tốt, thầy thuốc trong phủ không tìm ra được bệnh…"



Trương Trọng Cảnh gật đầu, "nếu thế, ta sẽ mau chóng đi ngay."



Vị tướng quân lại hành lễ, "cháu đã lệnh cho huyện Niết Dương chuẩn bị xong mọi thứ, nếu thế thúc đi luôn, không chừng còn có thể tới kịp thanh minh."



"Nếu vậy… giờ ta đi thu xếp đồ, lập tức khởi hành."



"Vậy cháu sẽ bảo huyện Niết Dương đưa xe tới."



Vị tướng quân trẻ tuổi dõi theo bóng Trương Trọng Cảnh về phủ, sau đó nét mặt sa sầm, "tới Cức Dương truyền quân lệnh của ta, triệu tập Đặng Tắc nhận lệnh tòng quân."



Nói xong, hắn lắc dây cương, thúc ngựa chạy về phía huyện Niết Dương.



Tiểu muội, đừng trách ta nhiều chuyện, sao muội lại thích một tên tiện dân vậy?



Bá phụ cũng thật là, chẳng nghe chẳng hỏi, cứ hùa theo tính cách của muội. Nếu tin truyền đi, Giang Hạ Hoàng Thị ta còn mặt mũi nào nữa?



Nghĩ tới đây, vị tướng quân trẻ tuổi nghiến chặt răng, thầm hạ quyết tâm!