Tào Tặc

Chương 242 : Quan Vân Trường

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


- Phu nhân! Cẩn thận.



Cao Thuận cảnh giác nhìn xung quanh không hề thấy một tên lính đi tuần.



Ước chừng đi được hai dặm, chợt có quân lính về báo:



- Tướng quân! Phía trước đường bị chặn. Hơn nữa có binh lính cảnh giới tuần tra ở đầu phố.



Cao Thuận nghe thấy vậy thì giật mình.



Hắn vừa định hạ lệnh thì bị Nghiêm Phu nhân ngăn lại.



- Đức Tuần! Đốt một cây đuốc.



- Cái gì?



- Là người một nhà.



Cao Thuận ngơ ngác. Nhưng nếu Nghiêm phu nhân đã nói vậy thì hắn cũng nghe theo.



Một cái đuốc được châm lên. Kỳ nhi đón lấy cây đuốc rồi bước tới lắc lư hai cái. Quân lính đối diện không hề có động tĩnh. Chỉ thấy một viên đại tướng cầm một cây đuốc trong tay khẽ hua ba cái. Nghiêm phu nhân thở phào một cái rồi gật đầu.



- Đức Tuần! Đi thôi.



Cao Thuận cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hạ lệnh cho binh lính tiến lên.



Thấp thoáng trong đó có tiếng chuông vang lên.



Viên đại tướng hươ cây đuốc kia đưa nó cho tên lính bên cạnh rồi cất bước tới, nói nhỏ:



- Mời phu nhân lên xe! Cam Ninh phụng lệnh công tử nhà ta chờ ở đây đã lâu. Nhanh! Chúng ta phải rời khỏi Hạ bì ngay.



Sau lưng hắn là mấy chục chiếc xe ngựa đậu dài cả một con phố.



Cao Thuận và Nghiêm phu nhân nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó đoàn người chui vào trong đoàn xe.



Vừa lên xe ngựa, Nghiêm phu nhân lại có một cảm giác hết sức hoang đường.



Người thần bí cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện khiến nàng chợt thấy sợ hãi. Vị "Công tử" thần bí kia rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?



-Đức Tuần?



-Có mạt tướng!



Nghe thấy giọng nói của Cao Thuận, Nghiêm phu nhân ít nhiều cũng an tâm hơn.



Thành Hạ Bì càng lúc càng bị bỏ xa phía sau, tiếng kêu la cũng như có như không, gần như đã không thể nghe thấy được nữa.



-Ngươi có biết chúng ta đi đâu không?



-Mạt tướng không rõ lắm, nhìn phương hướng thì hẳn là phía đông nam.



Cao Thuận chợt hạ giọng, nói:



-Phu nhân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cam Ninh kia là thần thánh phương nào? Ta cảm giác thân thủ của người này dù không địch lại nổi Quân Hầu, nhưng cũng không thua kém là bao. Dù y có giao đấu với Quân Hầu, chưa đến hai trăm hiệp, Quân Hầu cũng khó thắng nổi y!



Cao Thuận quả thực có phần hồ đồ!



Từ đầu tới cuối, gã đều không biết rõ chân tướng ngọn nguồn của chuyện này. Tính tình gã vốn trầm lặng, Lã Bố giao gia quyến cho gã khiến gã hết sức cảm kích. Nhưng Lã Bố không nói rõ sự tình thì Cao Thuận cũng không nhất định phải truy vấn rõ ràng.



Gã chính là người như thế, hiểu rõ cũng làm, không hiểu rõ cũng sẽ làm.
-Tư Không có lệnh, giữ lại tính mạng của Trần Cung.



Vừa nói chuyện, viên đại tướng này vừa thúc mã tới trước mặt Trần Cung. Đại thương đè lên người Trần Cung, khiến y không thể động đậy nổi.



-Lang tướng Hổ Bí Vương Mãnh phụng lệnh Tư không mời Trần tiên sinh di giá.



Mấy tên quân tốt như lang như hổ xông lên, tóm tay Trần Cung ra sau, dùng dây thừng trói chặt y lại.



Trần Cung vừa giãy dụa, vừa kêu lớn:



-Quân Hầu đừng ham chiến nữa, đi đi, mau đi đi.



Tiếng hét vang trời, Lã Bố cũng nghe được tiếng hét của Trần Cung.



Trong lòng gã biết nếu như còn đánh tiếp, gã chắc chắn phải chết. Một người là Trương Phi, một người là Hứa Chử, một người là Hạ Hầu Uyên. Nếu là lúc bình thường, cho dù hai người cùng tiến lên gã cũng không sợ. Nhưng hiện tại, ba người cùng bao vây, Lã Bố dần không thể đỡ được nữa. Gã cắn răng một cái, thúc ngựa chạy trối chết.



Gã có thể không đánh lại ba người Trương Phi, nhưng Tào quân bình thường thì làm sao có thể ngăn cản được Lã Bố.



Thẳng đường tiến của Lã Bố, máu chảy thành sông.



Mắt thấy cửa thành tây đang ở ngay trong tầm nhìn.



Lã Bố không khỏi phấn chấn…



Trong bốn cửa thành của Hạ Bì, cửa thành phía tây bị ảnh hưởng của đợt tấn công bằng nước kia nghiêm trọng nhất. Bởi vì cửa thành tây gần với Tứ Thủy, nơi có nhiều nước nhất. Cho dù là mùa đông, sông Tứ Thủy cũng hết sức hung mãnh. Toàn bộ tường thành phía tây gần như đã sập phân nửa; thành tây giờ trống hoác, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương. Lã Bố thấy cửa thành phía tây, thầm biết chỉ cần có thể lao ra ngoài, khả năng sống sót của gã sẽ tăng lên một nửa.



Vì sao lại như thế?



Bên ngoài cửa thành tây là đồng bằng.



Với con ngựa Xích Thố của gã nếu như chạy nhanh, sẽ không có ai có thể đuổi kịp.



Tinh thần chợt tỉnh táo lên nhiều. Lã Bố thúc ngựa, như một cơn gió lao ra đám phế tích cửa thành phía tây. Ngoài thành là màn đêm tăm tối. Lã Bố ghìm cương cheiens mã, đang định phân rõ phương hướng để đột phá vòng vây, chợt nghe có tiếng vó ngựa, một con khoái mã từ trong đám phế tích lao tới, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Lã Bố. Viên đại tướng trên lưng ngựa toàn thân mặc chiến bào màu xanh, người khoác thiết giáp ngư lân, tay cầm thanh đại đao sáng loáng.



Vị tướng tới nhưng không nói lời nào, xông đến trước mặt Lã Bố, bổ xuống một đao.



Nếu như là lúc bình thường, Lã Bố sẽ không bận tâm. Thế nhưng sau một hồi giao chiến trong thành với bọn Trương Phi, lúc đó gã vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng lúc này, Lã Bố lại cảm thấy toàn thân rã rời, không còn chút sức lực nào. Bản năng mách bảo, thanh Họa can kích trong tay vung lên, Lã Bố đỡ một đòn.



Gã vốn nghĩ rằng một kích này đánh ra hẳn sẽ đẩy bay đại đao của đối thủ đi.



Thế nhưng đao kích va chạm, phát ra một tiếng nổ. Lã Bố chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, thanh Họa Can kích lúc trước cầm vốn rất vừa tay giờ lại hơi nặng. Gã thất kinh, vội vã thu hồi lại đại kích. Cánh tay của gã còn chưa hồi phục lại cảm giác, viên đại tướng kia đã xông lên, vung đao chém tiếp một đường. Chiến đấu đã quá nửa đêm, tinh thần của Lã Bố không còn được tốt như lúc mới đầu nữa.



Đối mặt với một đao nhanh như chớp này, Lã Bố muốn né tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi!



Khi đại đao chém xuống bộ giáp phục của gã, phát ra một tiếng động chói tai, trong giây lát Lã Bố đã vận toàn lực, không né tránh nữa, nắm lấy thanh kích, thúc ngựa xông lên, vung kích quét ngang ra.



Chỉ nghe một thanh âm vang lên, thanh Họa Can kích hung hăng đập lên lưng người nọ.



Viên đại tướng tức thì bị đánh bay ra khỏi lưng ngựa, lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, gần như nằm co quắp trên mặt đất.



Áo giáp vị xé rách, Lã Bố ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, chỉ kích thẳng vào đối phương.



-Quan Vũ, đồ đê tiện!



Dưới ánh lửa, viên đại tướng ráng đứng dậy, ói ra một búng máu.



Gương mặt vốn đỏ hồng chợt xám xịt lại, hiển nhiên một kích vừa rồi của Lã Bố khiến y bị thương không nhẹ. Y chống đại đao, liên tục cười nhạt:



-Lã Bố, sao ngươi chưa chết đi?