Tào Tặc

Chương 245 : Lựa chọn

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Từ huyện nằm ở hạ du của Tứ thủy.



Khi Tào Bằng tới Từ huyện thì thành Hạ bì bị phá đã được ba ngày. Trần Đăng cũng dừng tấn công Từ huyện. Sau khi gặp Tào Bằng, Trần Đăng liền lui binh mười dặm, nghỉ ngơi. Còn Tào Bằng thì một mình một ngựa đi tới huyện thành.



- Xin báo cho tướng quân Trương Liêu có bạn cũ Tào Bằng tới viếng thăm.



Tào Bằng không cầm binh khí, khoác trường bào màu đen đứng chắp tay dưới thành nói với đám quân sĩ trên cổng thành.



Một lúc sau, cửa thành từ từ mở ra. Hai hàng binh mã đứng thẳng tắp hai bên, chỉ có điều áo giáp của họ bẩn thỉu tóc tai rối tung, nhưng mỗi người lại có một thứ khí thế sát phạt. Đại đao và trường mâu trong tay họ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Một viên kỵ tướng đứng ở cửa thành quát to:



- Tào Bằng! Tướng quân nhà ta cho mời.



"Ra oai phủ đầu?"



Tào Bằng không khỏi nở nụ cười. Hắn vẫn thản nhiên thúc ngựa tiến vào trong thành. Sau khi hắn đi vào trong, cửa thành lập tức đóng lại.



Dưới sự hướng dẫn của tên kỵ tướng, Tào Bằng đi dọc theo con phố dài tới cửa nha môn của Từ huyền.



Trên đường đi khắp nơi đổ nát, bình dân không có nhà để ở chen chúc với nhau trong những cái lán.



Tào Tháo vây công Hạ Bì gần hai mươi ngày nên Từ huyện cũng chịu đựng áp lực tương tự.



Bên ngoài nha huyện, Tào Bằng nhảy xuống ngựa, cất bước đi lên bậc thang.



Chỉ thấy tiền đình trước cửa viện có một cái đỉnh bên trong đổ đầy dầu đang bốc cháy hừng hực khiến cho cả cái đình tràn ngập mùi dầu.



Trương Liêu ngồi ngay ngắn trước án thư, bên trên có đặt một thanh bảo kiếm.



- A Phúc! Nếu ngươi tới đây khuyên ta đầu hàng thì đừng trách Trương Liêu không nhắc tới tình cảm cũ.



Tào Bằng vừa mới bước vào cửa, Trương Liêu đã nói to.



Chỉ thấy y cầm bảo kiếm vung lên rồi chém xuống. "Rắc!" Một góc án thư bị bảo kiếm chặt đứt khiến cho người ta cảm thấy ghê người.



Tào Bằng nhìn thấy vậy liền nở nụ cười.



Trương Liêu nhìn qua thì gầy gò đi rất nhiều, hai gò má hóp lại, nhìn rất tiều tụy.



Nhưng nhãn thần của y vẫn sáng quắc như trước, chẳng khác nào hai thanh kiếm sắc bén cả. Tào Bằng nở nụ cười, Trương Liêu quả thực gầy đi rất nhiều rồi.



-Thế nào? Ngươi không tin bảo kiếm của ta sắc bén hay sao?



Tào Bằng nói:



-Bảo kiếm của Văn Viễn sắc bén nhưng chỉ có thể dùng ở một nơi chật hẹp, nhỏ bé như thế này thôi. Ngươi bày ra cảnh ở trước phủ chẳng lẽ là chuẩn bị cho ta xem sao? Ngươi biết rõ mục đích của ta đến đây, muốn giết cứ giết, hà tất phải bày lắm trò đùa giỡn như thế. Chỉ là hôm nay, nếu như ngươi giết ta, ngươi ắt sẽ thành kẻ bất nhân bất nghĩa.



-Ta không đầu hàng Tào Tháo mà là bất nhân bất nghĩa ư?



Trương Liêu như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trong thiên hạ, liên tục cười ha ha.



Tào Bằng đứng trước công đường, vẻ mặt thản nhiên.



Đợi Trương Liêu cười xong, hắn mới mở miệng, nói:



-Quân Hầu đã chết.



-Ta biết. Hôm qua, Trần Nguyên Long đã nói rồi. Thế thì sao?



Ánh mắt của Tào Bằng lướt qua nhìn chốn công đường.



Trương Liêu là người thông minh, tức thì hiểu rõ ý tứ của Tào Bằng. Nhưng y làm bộ không biết gì, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Tào Bằng.



Tào Bằng nói:



-Chính vì Quân Hầu đã chết nên ta mới nói ngươi là kẻ bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu.



-A Phúc, ngươi không phải là một thuyết khách ưu tú đâu.



Trương Liêu cười lạnh một tiếng:



-Quân Hầu chết trận, ta dĩ nhiên phải vì Quân Hầu tận trung, tại sao lại là bất trung bất hiếu?
Điêu Thuyền đang kiểm tra tấm địa đồ, nghe thấy Nghiêm phu nhân hỏi liền ngẩng đầu.



Khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc nhìn không ra nửa điểm buồn vui.



Điêu Thuyền nhẹ giọng nói:



- Từ tình hình hiện tại thì cách thu xếp của Tào công tử e rằng là biện pháp tốt nhất rồi. Trừ phi chúng ta muốn làm tù nhân, mặc cho người khinh nhục.



Nói rồi, nàng nhìn Tào phu nhân.



-Chỉ có cách này hay sao?



Nghiêm phu nhân trầm giọng nói:



-Chỉ còn lại cách này thôi.



-Vậy bọn muội xin nghe lời căn dặn của tỷ tỷ.



-Được rồi, trước mắt chúng ta cứ đến Úc Châu sơn trước, rồi sau đó sẽ chuẩn bị tiếp. Tào công tử không phải đã nói trong vòng ba ngày hắn sẽ tới sao? Nếu như trong vòng ba này, hắn không thể tới được, chúng ta sẽ lên đường khởi hành.



-Không đợi A Phúc nữa sao?



Lã Lam thoáng hốt hoảng, thất thanh hỏi. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của con gái, Nghiêm phu nhân không khỏi rúng động.



Nếu Lã Lam đến Mã Hàn, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không thể trở về Trung Nguyên nữa! Thương thay cho đứa hài tử từ nay về sau sẽ phải sống cả đời với bọn man di. Đời này của nàng coi như xong rồi.



Nhưng còn cách nào khác nữa đây?



Ai bảo nàng là con gái của Lã Bố!



-Cứ xem tình hình thế nào rồi nói tiếp!



Nghiêm phu nhân suy nghĩ một chút rồi cười cười với Lã Lam.



Lúc này, từ bên ngoài khoang nhỏ trên thuyền vang lên giọng nói của Bộ Chất:



-Phu nhân, nhanh đến Úc Châu sơn thôi!



-Mọi người chuẩn bị một chút đi. Kỳ nhi, ngươi đi theo ta.



Nghiêm phu nhân nói rồi cất bước ra khỏi gian buồn nhỏ trên tàu.



Kỳ nhi thoáng nghi hoặc đi theo Nghiêm phu nhân. Hai người đi tới trên boong tàu mới ngừng chân lại.



Ngoài khơi lặng gió. Phía xa xa, ánh chiều tà lúc tịch dương chiếu tỏa lên bờ biển rộng, xa khơi càng thêm hồng rực như lửa. Cảnh sắc thực đẹp mà thê lương…



-Kỳ nhi, từ giờ trở đi, ngươi phải để mắt đến nhị phu nhân.



Kỳ nhi nghe thấy thế không khỏi ngẩn người.



-Nhị phu nhân từ bé đã ăn sơn hào hải vị, mặc áo gấm lụa là. Kể từ khi nàng được gả cho Quân Hầu tới nay lại càng hưởng thêm nhiều vinh hoa phú quý. Lúc nãy vừa bàn chuyện, ta thấy nàng có vẻ do dự. Ngươi theo dõi nàng cho ta, chú ý nhất cử nhất động của nàng. Vạn nhất nàng có hành động khác thường, ngươi có thể lập tức…



Nghiêm phu nhân nói đến đây, tay liền đưa ra thực hiện động tác giết người.



Kỳ nhi lạnh người, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, một lúc lâu sau mới gật đầu.



-Kỳ nhi, tình hình hiện tại hết sức nhạy cảm. Ngươi không thể có chút nhân từ hay nương tay nào được. Nếu không tính mạng của chúng ta khó bảo toàn, cả gia đình Tào công tử cũng… Hắn giúp chúng ta nhiều như vậy, nếu như còn làm liên lụy đến hắn nữa, ngươi và ta liệu có lỗi với lương tâm không?



-Phu nhân yên tâm. Kỳ nhi biết nên làm như thế nào!



Nghiêm phu nhân gật đầu, xoay người nhìn ra ngoài khơi xa xa.



Phía sau thuyền của các nàng, cả ba chiếc chiến thuyền đang bám sát theo. Trước mặt, dưới ánh chiều tà, một hòn đảo đã dần hiện ra.



Ngày mười lăm tháng mười hai năm Kiến An thứ ba, Trương Liêu mở cửa thành Từ huyện, ra khỏi thành đầu hàng.



Tào Tháo biết được, mừng rỡ.



Lúc này, gã liền lệnh cho Quách Gia tới Từ huyện trước, bái Trương Liêu làm trung lang tướng, ban chức quan nội hầu. Cùng lúc đó, Quách Gia cũng mang đến mệnh lệnh của Tào Tháo mời Trương Liêu dẫn quân đến Hạ Bì trước. Tào Bằng có công chiêu hàng Trương Liêu cũng được ban thưởng chức ngũ đại phu, kỵ đô úy, trở về Hạ Bì.